Thực tâm đã từng khá kỳ vọng sẽ có một entry kết thúc tháng 3 với sự ngoái nhìn phơi phới tin yêu và chan chứa niềm lạc quan chờ đón tháng 4 cận kề. Để ngay sau đó, kỷ niệm tròn năm là một VNGer sẽ được viết nên bằng giọng văn hùng hồn nhất có thể, và rạch ròi những kế hoạch đầy màu sắc tươi sáng sẽ được vẽ nên trong entry ngày Cá Tháng Tư. Nhưng, chán nản thay là bản thân khi ngồi type những dòng chữ này - với tiếng gõ bàn phím đều đặn khô khốc, cái đầu trống rỗng những niềm tin - không thể nào cho ra những dòng tươi tắn hơn mức này được.
Không hiểu vì sao những ngày cuối tháng ba trôi một cách nhàn nhạt vô vị, qua lặng lẽ chóng vánh mà những nỗi mặc cảm mơ hồ lại lớn lên thấy rõ. Và sự chán đời lại như một cơn dịch bệnh đã xong thời kỳ ủ mầm thai nghén, bùng nổ một cách dào dạt như chưa bao giờ như thế. Được thể, sự buông xuôi lại vùng lên giành quyền cất tiếng nói - sau khi đã thỏa hiệp với bộ não rệu rã mất hẳn ý chí và mục đích - rằng sẽ một chốc thôi, công cuộc cải tổ đầu óc sẽ được khởi phát. Và chủ thể của hàng loạt những biến thể đang âm mưu kia - là tôi - sẽ thả mình vào lòng sâu tăm tối. Cơ hội hồi sinh những gì mà trái tim đã từng nhiều lần nhọc công nuôi dưỡng, hình như bây giờ xác suất chỉ còn tròn trĩnh là một con số 0.
Cảm thức thời gian cũng mất dần độ tinh nhạy vốn có, mà chỉ sót duy nhất nỗi trông ngóng qua hết ngày, qua hết tháng, qua hết năm đang ăn khỏe chóng lớn đến không ngờ. Tôi muốn mình lăn lóc qua hết những rãnh dài thời gian bào mòn, chạm lại cội rễ nào đó vô tri, quên hết, buông hết; để rồi những tháng ngày tới sẽ tươi mới những vô cảm mà bản thân không phản kháng, cũng không bài trừ.
Chung quy lại, giá mà bây giờ có một cơn mưa trắng trời trắng đất, tẩy xóa hết sạch - không chừa bất cứ một tỳ vết, bẩn nhơ nào - trên cơ thể đang sắp mục ruỗng vì chán nản, và trong đầu óc đang sắp thối rữa vì vô định hướng của bản thân mình - thì tuyệt vời biết mà bao nhiêu.
Ngày cuối cùng của tháng Ba. Năm tháng trước mắt còn đằng đẵng làm sao, mà mình thì lẽ nào cứ mãi tắm mình trong bãi lầy những tâm thức u ám thế này miết nhỉ?
Chưa kể là những niềm tủi nhục và tự xấu hổ thân phận cũng lại vừa mới tỉnh thức và hứa hẹn sẽ chào đón tháng Tư với không ít hơn đâu những lần hành hạ bản thân mình.
...
Dù sao thì, cũng vẫn phải nòi lời chào nhé tháng Ba. Và vô cảm chờ tháng Tư về đến.
Không hiểu vì sao những ngày cuối tháng ba trôi một cách nhàn nhạt vô vị, qua lặng lẽ chóng vánh mà những nỗi mặc cảm mơ hồ lại lớn lên thấy rõ. Và sự chán đời lại như một cơn dịch bệnh đã xong thời kỳ ủ mầm thai nghén, bùng nổ một cách dào dạt như chưa bao giờ như thế. Được thể, sự buông xuôi lại vùng lên giành quyền cất tiếng nói - sau khi đã thỏa hiệp với bộ não rệu rã mất hẳn ý chí và mục đích - rằng sẽ một chốc thôi, công cuộc cải tổ đầu óc sẽ được khởi phát. Và chủ thể của hàng loạt những biến thể đang âm mưu kia - là tôi - sẽ thả mình vào lòng sâu tăm tối. Cơ hội hồi sinh những gì mà trái tim đã từng nhiều lần nhọc công nuôi dưỡng, hình như bây giờ xác suất chỉ còn tròn trĩnh là một con số 0.
Cảm thức thời gian cũng mất dần độ tinh nhạy vốn có, mà chỉ sót duy nhất nỗi trông ngóng qua hết ngày, qua hết tháng, qua hết năm đang ăn khỏe chóng lớn đến không ngờ. Tôi muốn mình lăn lóc qua hết những rãnh dài thời gian bào mòn, chạm lại cội rễ nào đó vô tri, quên hết, buông hết; để rồi những tháng ngày tới sẽ tươi mới những vô cảm mà bản thân không phản kháng, cũng không bài trừ.
Chung quy lại, giá mà bây giờ có một cơn mưa trắng trời trắng đất, tẩy xóa hết sạch - không chừa bất cứ một tỳ vết, bẩn nhơ nào - trên cơ thể đang sắp mục ruỗng vì chán nản, và trong đầu óc đang sắp thối rữa vì vô định hướng của bản thân mình - thì tuyệt vời biết mà bao nhiêu.
Ngày cuối cùng của tháng Ba. Năm tháng trước mắt còn đằng đẵng làm sao, mà mình thì lẽ nào cứ mãi tắm mình trong bãi lầy những tâm thức u ám thế này miết nhỉ?
Chưa kể là những niềm tủi nhục và tự xấu hổ thân phận cũng lại vừa mới tỉnh thức và hứa hẹn sẽ chào đón tháng Tư với không ít hơn đâu những lần hành hạ bản thân mình.
...
Dù sao thì, cũng vẫn phải nòi lời chào nhé tháng Ba. Và vô cảm chờ tháng Tư về đến.
No comments:
Post a Comment