Trên chuyến xe buýt Mai Linh trung chuyển ra xa cảng, cho chuyến về quê vội vã ăn cưới đứa bạn thân, tôi tình cờ gặp lại chị. Mái tóc búi cao gọn gàng, gương mặt vẫn sáng duyên, tinh tươm sức sống. Chị là nhân viên bán vé trên xe.
Hơn 1 năm mới gặp lại, tôi vẫn giữ nguyên những trí nhớ ngắn ngủi về chị - vui vẻ, hay cười và trẻ hơn cái tuổi thực của mình. Những ngày cùng hợp tác làm việc trong group của OSV, ít nhiều, cho tôi những thiện cảm với chị. Vẫn nhớ như in những sẻ chia chuyện yêu đương trắc trở, những ước mơ và nỗ lực, hy vọng một cuộc sống tươi tắn hơn những gì chị đã từng. Vậy mà, sau hơn 1 năm gặp lại, tôi có cảm tưởng chị vẫn không những không bước thêm 1 bước nào về phía ngày mai, mà dường như càng lùi sâu về mùa cũ. Chị có nét nhẹ nhàng của những người ngỡ đã qua hết lận đận, mà cố mãi rồi vẫn chưa thấy bình yên. Công việc vẫn tuềnh toàng, chưa có ước mơ nào được chạm tới. Mối tình đã ngót ngét gần chục năm trời, vẫn chưa kết trái an lành. Rồi liên tiếp gặp những mất mát, xui rủi; tất cả tạo nên cho chị một lớp vỏ bọc mơ hồ, nhìn thấy lặng lẽ và xót xa. Gương mặt vẫn căng tràn, nhưng có gì đó không tròn vẹn. Tôi đột nhiên dâng nên nổi thương cảm không sao kể xiết khi nghe chị tâm sự, và vất vả lắm để cố ngăn mình kẻo lại làm chị phiền lòng vì ánh nhìn xa xót của tôi.
Phụ nữ như chị cũng nhiều. Chỉ duyên và vì thiếu duyên thôi mà phải lận đận nhiều thứ cả đời. Thấy có gì đó tiêng tiếc.
...
Ngày 8/3 - ngày tôn vinh phụ nữ. Chỉ mong mỏi duy nhất và giản đơn thôi, chị, hay tất cả những người phụ nữ khác, sẽ không còn vương mang với lận đận, hạnh phúc thực sự với mỗi ngày đi qua trong cuộc sống này.
...
No comments:
Post a Comment