Trong những thời khắc chập chững bước lại vào đời thực đầy rẫy chênh chao với cơn mơ chưa dứt hẳn ấy, tôi vẫn luôn hay tự đặt cho mình những nghi vấn mang nặng tính hàn lâm giả tạo, kiểu như: sao cùng trong cõi chiêm bao mà có những câu chuyện nhàn nhạt trôi tuột mất ngay khi chuông báo thức réo rắt; mà lại có những thước phim mãi quay cuồng buộc mình không ngừng mong muốn cứ được mãi là nhân vật chính say sưa tiếp diễn?
Và, thay vì đi tìm câu trả lời - vốn dĩ nghĩ rằng khó lòng có được - tôi lại cố gắng tự an ủi mình với lý lẽ của một con chim ăn đêm còn tiếc nuối vì chưa trọn miếng mồi ngon, rằng, đêm mai sẽ lại thế. Nhưng, cũng như sự thực là đêm mai không bao giờ là đêm nay; và con chim ăn đêm tham lam sẽ không thể nào tìm lại được miếng mồi béo bở của đêm hôm trước hay tương tự đêm hôm trước; nên, tôi cũng không bao giờ có thể sớm gặp lại giấc mơ dài siêu thực đầy thỏa mãn mà mình đã chìm đắm đêm qua. Và đó cũng là lý do vì sao mà tôi cứ bước những bước hụt từ ngày vào đêm, và đêm nào cũng cảm thấy thiếu sót một cái gì đó - giống như đã lạc mất rồi lối vào lại cơn mơ cũ.
Những giấc mơ dài cứ lặng lẽ đến rồi đi, luôn là không chủ đích nhưng đã gieo trong tôi rất nhiều những khát khao mơ hồ, mà lắm khi hình thành nên một ảo mộng trong tâm trí: muốn chọn cho mình một cái chết lìa xa thực tế để tái sinh và bất diệt trong cõi chiêm bao.
Tựu chung lại, diễn đạt dài dòng và rối rắm chỉ để thực chất nhấn mạnh vấn đề muốn thoát ly của bản thân khi rơi vào những trạng huống bất khả kháng và cảm thấy ê chề chán chường giữa thối tha đời. Những lúc đó lại thèm mơ. Và đôi khi may mắn được mơ.
Như đêm qua.
No comments:
Post a Comment