Saturday, March 14, 2009

Thơ ngập ngừng thương nhớ...



Đọc mấy dòng tản mạn của Tuộc về bằng lăng tím, bỗng dưng có chút xôn xao nhớ về mùa cũ. Thời gian của những hồn nhiên và vờ mình khôn lớn ngày đó, trong veo rất lạ. Đủ để đôi khi tìm được một cái cớ, thì lại miên man nghĩ về.

Nhớ để thấy nhanh vô cùng ngọn gió thời gian. Bằng lăng tím phố xưa giờ đổi thay mấy mùa, xa lạ rồi ngày tháng cũ. Có tiếc đến mấy thì cũng không thể nào mua lại được những tiếng cười vô tư, những mộng mơ tuổi ấy. Chỉ giữ một góc nhỏ nơi tâm trí. Hoài cảm mông lung. Mà thôi!

Lại bâng khuâng nhớ những dòng thơ vơ vẩn chính mình. Ngập ngừng viết vội đôi câu...


Rồi một ngày trên phố không quen
Bỗng bâng khuâng gặp lại màu hoa tím
Thức trong ta bao nhiêu hoài niệm
Phố bằng lăng - một thuở xa rồi...

Tuổi học trò áo trắng tinh khôi
Hồn nhiên gọi bằng lăng là thương nhớ
Vòng xe quay trên phố chiều bỡ ngỡ
Có nụ cười lấp lánh sau lưng...

Có những ngày gió hát bâng khuâng
Trong veo nói cười, hồn nhiên phố vắng
Câu chuyện vui lại chứa nhiều khoảng lặng
Vài nỗi buồn lại thắp lửa tin yêu...

Nhớ cả những lần mưa ướt hết buổi chiều
Thả thuyền trôi chở theo nhành hoa tím...
Ngày đó chỉ vui, biết đâu giờ thành kỷ niệm
Mỗi độ mưa rơi lại man mác gọi về...

Nhớ ngày chia tay ai ấp úng nguyện thề..
...Rằng mãi không quên thời hoa niên yêu dấu,
Bến thời gian con thuyền xưa còn neo đậu
Là mãi còn biết thương nhớ về nhau!

Nhưng bây giờ giữa muôn nẻo chênh chao
Mỗi đứa sống một cuộc đời riêng, tất bật
Lãng quên - là điều không muốn, nhưng có thật
Biết mấy người còn thương nhớ về nhau?

Trang lưu bút cánh hoa cũ phai màu
Nhưng cố giữ lòng vẹn nguyên sắc tím
Để những khi nhói lòng chút kỷ niệm
Ta lại mơ về con phố bằng lăng...

Không còn mượt mà những mộng mơ xưa cũ, thơ ta nay muốn viết cũng ngập ngừng... Thương nhớ cũng ngập ngừng...

Lâu lâu xa rời thực tế, thả trôi mình theo cảm giác, cũng là để tự định dạng lại ký ức, tô vẽ màu sắc cho quá khứ rõ hình hài. Để rồi, chốc thôi cũng lại phải lãng quên...

No comments:

Post a Comment