Khi một niềm đam mê ăn sâu vào máu, trở thành một lý tưởng - duy nhất và là lẽ sống của cuộc đời; thì việc đạt thành lý tưởng đó - dù phải đi ngược lại với tất cả luân lý và đạo đức thường nhật; hay biến mình thành một con Quỷ trong ức triệu căm phẫn và ghê tởm của nhân loại - cũng không có gì đáng phải để tâm. Nhưng đến khi, đã đạt thành ước mơ thần thánh, đứng trên đỉnh của sự ngưỡng vọng, mới đột ngột bừng tỉnh khỏi mê lực bao năm ám lấy chính mình, trần trụi giọt nước mắt tuyệt vọng, lấp lánh nỗi đau không gì tả nổi. Hóa ra, thứ thiêng liêng nhất, diệu kỳ nhất - mà bản thân đã tận lực đánh đổi bằng mọi giá - không phải là cái đích đến quyền lực, chinh phục cả thế gian - như thời khắc hiện tại này đây, mà chỉ giản đơn là tình cảm con người mà chưa bao giờ, và không bao giờ mình có được. Cái giá lớn nhất mình phải trả - chính là sự tỉnh thức trong đau đớn sau cùng. Để rồi tan biến hoàn toàn như chưa bao giờ tồn tại, vì thực sự chưa bao giờ tồn tại.
Tôi đang nói về Jean-Baptiste Grenouille - kẻ sát nhân với khứu giác siêu phàm trong Perfume: The story of a murderer.
Một bộ phim mà, kết thúc rồi, tôi vẫn còn sững người như hóa đá. Bần thần và ám ảnh suốt đêm qua.
Và đến tận bây giờ.
Tôi đang nói về Jean-Baptiste Grenouille - kẻ sát nhân với khứu giác siêu phàm trong Perfume: The story of a murderer.
Một bộ phim mà, kết thúc rồi, tôi vẫn còn sững người như hóa đá. Bần thần và ám ảnh suốt đêm qua.
Và đến tận bây giờ.
No comments:
Post a Comment