(Ảnh chỉ mang tính chất hú họa)
Kính gửi:
- Chú Nguyễn Văn Bê Tha - nguyên tổ trưởng tổ dân phố suýt được làm phim tuyên dương với tên gọi Tổng thống.
- B ác Trần Tu Huýt - nguyên đồn trưởng đồn cảnh sát giao thông quận suýt được lên báo ở mục Đua xe gây tai nạn.
Em tên Lê Văn Dê Già - vừa tròn 23 tuổi vào ngày 26/10/2008 vừa qua. Nay, em xin được làm đơn tường trình về vụ (suýt) tai nạn mà em (suýt) là nạn nhân thê thảm vào chiều ngày hôm nay.
Sự việc cụ thể như sau:
Vào khoảng 13h45 phút chiều nay, trên đường chuẩn bị đến lớp Cao học (nhân tiện khoe chuyện-đã-khoe-giáp-xóm: em học Cao học cơ đấy mấy bác ạ!), em có trót dại dừng đèn đỏ một cách gương mẫu tại cột đèn ngã tư giữa Sư Vạn Hạnh và 3 tháng 2 - dù đèn chỉ mới chuyển sang Đỏ tầm độ 2 giây. Trong khi đầu óc em đang mải mê cùng những suy tư thầm kín mà em không thể thuận tiện nêu ra ở đây, em chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng, một cơn gió thều thào trong lỗ tai em: Hình như... thì, một cái RẦM! xe em lăn quay ra đất và em cũng lăn quay ra đất.
Rất bình tĩnh và không hề bị thương tích nghiêm trọng, em hùng dũng đứng dậy và rướn 4 con mắt của em nhìn về phía cánh phải để xác định nhanh tình huống hiện tại và chân dung "hung thủ". Mồm em vừa tính phun ra một tràng cảm xúc bất tận với những ngôn từ hoa mỹ và bóng bẩy nhất có thể, thì em đã bị cụt ngay tất cả cảm hứng bởi câu chửi rất chi thánh thót từ một bác chạy xe ba gác chở gỗ đằng sau: "Dựng xe lên chạy đi chứ, đ.má, đèn xanh rồi kìa mày!". Em vội vội vàng vàng đỡ xe lên dắt sát vào lề, và bấy giờ mới có dịp nhìn rõ ràng từ đầu đến chân người đã đặt em vào tình huống duyên dáng vào tầm gần 14h trưa - cực kỳ dễ điên loạn ngoài đường như thế này. Đó là một người đờn ông không đẹp trai, vận quần tây áo sơ mi rất chỉn chu, chạy chiếc Atila trắng được rửa sạch bóng. Anh í thốt lên mấy lời xin lỗi rất dễ thương: "Có sao hông? Tại bị vướng cái này (chỉ vào đít...xe), chứ hông phải tại anh cố ý vượt đèn đỏ đâu Anh dừng xe lại rồi ấy chứ!".
Sao mà cái giọng ngụy biện của anh ấy mới dễ thương đến mức ấy cơ chứ. Nên thôi, xét cho cùng là đèn đỏ, nên nguyên xe ba gác chở gỗ phía sau hay chiếc taxi bên cạnh chưa kịp tông em nát đầu hay đụng em tơi tả, em còn nguyên vẹn không hao tổn, nên em bỏ quá cho người lịch sự như anh vậy!
Em chỉ giữ hai thắc mắc trong lòng, sau vụ (suýt) tai nạn này, đó là:
- Một là, anh người lịch sự nói ảnh dừng đèn đỏ, mà nếu ảnh đã dừng lại thì sao có thể tông em ngã cái oạch được hay nhỉ? Hay chiếc Atila trắng sành điệu của anh ấy nhìn chiếc Giấc mơ mòn vẹt của em đâm ra cáu bẳn đột ngột, nên đã dùng "Cách không chưởng pháp" mà quất cho cả em lẫn thằng xe một cú nhớ đời, vì tội dám dừng đèn Đỏ trước mặt Atila. (???)
- Hai là, bác lái xe ba gác chở gỗ phía sau em, bộ mắt bác đui hay đầu óc bác chậm phát triển đến độ không kịp phân tích và giải mã là xe em đang lăn quay giữa đường vì "được" tông - đó gọi là tai nạn? Thế mà bác còn tỉnh bơ dùng tiếng khốn nạn mà chửi em giữa đường phố?
Em chỉ trình bày sự việc như thế, chứ thực bụng không có kiện cáo chi cả. Nhưng em rất mong các chú các bác giải thích hộ em hai thắc mắc trên. Chứ để vướng vấp kiểu này, em không có tâm trí làm việc. Mà không có tâm trí làm việc thì năng suất công việc sút giảm, nguy cơ bị đuổi việc rất cao. Em sẽ trở thành người thất nghiệp và biết đâu vì hận thù mà trở thành một tên sát nhân hàng loạt chuyên cưỡi Atila trắng đi giết những ai lái ba gác chở gỗ ngoài đường (?!?).
Kí tên,
(Suýt) Nạn nhân
Lê Văn Dê Già.
(Suýt) Nạn nhân
Lê Văn Dê Già.
No comments:
Post a Comment