"Cuộc sống mãi rồi người có thấy vui,
xin hãy giữ lại một chiếc lá rơi..."
xin hãy giữ lại một chiếc lá rơi..."
Thời gian gần đây nghe và biết quá nhiều những kết thúc. Trong nội tại bản thân, cũng có một vài dấu chấm kết mơ hồ. Dù biết rằng, bất cứ thứ gì cũng có kết thúc - kết thúc, để lại bắt đầu - nhưng, thực tâm vẫn ít nhiều dao động. Cộng thêm với tính cả nghĩ, và cái tôi bất trị, đâm ra đã sản xuất entry hàng loạt với cùng tông màu nâu trầm ảm đạm và những ngôn từ ướt đẫm bi quan.
Nói theo cách của một người bạn, ít nhiều như thế là đã làm phiền lòng những người thực sự quan tâm đến mình (dù không biết con số thực sự người quan tâm đến mình có sai biệt với zero là bao nhiêu!). Cũng lấy đôi phần làm cắn rứt lương tâm (đọc đến đây, tin chắc một số sẽ cmt ngay: Mày có à???) nên cũng đã đôi lần tính làm một cuộc kách mệnh với đầu óc, lối suy nghĩ và phong cách viết blog của mình. Nhưng cuối cùng thì, vẫn phải chịu thua cái tôi bất trị.
Suy cho cùng, cứng nhắc với quan điểm ích kỷ: Mình viết blog là để cho chính mình, vì mình trước nhất, nên cuộc kách mệnh mang đầy tính nỗ lực ảo tưởng kia, quả thực là bất khả thi đối với bản thân mình. Thôi thì, cũng đặt cho những suy nghĩ về thay đổi kia một dấu chấm kết.
Trong khi ngồi mặc niệm trước bàn phím và gõ những dòng chữ này, tâm trí tôi vẫn đang lẩn quẩn với câu hát - tôi đã treo blast và status mấy ngày này - "Cuộc sống mãi rồi người có thấy vui, xin hãy giữ lại một chiếc lá rơi..." và nhận thấy là có những chính xác tương ứng nhất định với một vài chuyện gần đây. Thế nên, mới đề từ và chọn hình ảnh cho entry này sặc mùi văn nghệ và có phần sến rện như thế! (Dù mức độ và tần suất xuất hiện những entry cực sến của tôi không phải là không nhiều)
Có quá nhiều thứ đi đến kết thúc, dẫn đến tự dưng tôi cũng lo sợ sự khởi đầu. Mà lạ lùng thay, tôi đang và sẽ đối mặt với cũng quá nhiều những bắt đầu mới mẻ. Làm một kẻ nhát cáy và bỏ chạy ngay trước khi những khởi đầu kịp bắt đầu, hay cố gắng với mọi sức lực của bản thân để bắt đầu những khởi đầu của chính mình? - Vấn đề này hiện vẫn là một câu hỏi bỏ ngỏ. Vì tôi lửng lơ chưa dám tìm lời đáp.
Những ngày hậu-Tết-ta đến giờ, tôi vẫn cảm thấy bản thân mình như một quả bóng bay vô duyên cứ mải làm dáng và bồng bềnh nơi lưng chừng trời. Cái gì cũng mơ hồ. Cái gì cũng thả trôi và trì trệ. Cũng đã có mấy bận tôi tự làm một cuộc giáo huấn đặc biệt nghiêm túc đối với chính bản thân mình, nhưng rốt cục, cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ - tôi vẫn chưa ngộ đủ 72 phép thần thông. Nên, giấc mơ náo thiên cung là quá xa vời, vô cùng xa vời, cực kỳ xa vời đấy tôi ạ!
Rất nhiều động viên và răn đe vây bủa, cùng lúc hàng loạt những cớ sự mới kéo đến dồn dập, bên cạnh việc con mụ Thời Gian đột ngột chạy marathon thay vì jogging như thường lệ, tôi đâm ra hết sức chán nản một cách vô lý, và vẫn lỳ lợm khỏi phải nói khi cứ đóng băng trí não (tôi nghĩ đã rệu rã) của mình. Và, cái viễn cảnh thêm một vài dấu chấm kết to đùng thực sự nghiêm trọng sẽ xảy đến, ít nhiều làm tôi lo sợ.
Thế nên, thay vì rắp tâm ban đầu không viết blog một thời gian nữa hoặc giả đóng blog học đòi chúng bạn, tôi quyết định viết entry này, như một dấu chấm kết cho chuỗi những entry nhiều tính mơ mộng và mộng mơ gần đây. Tôi tự buộc mình phải dừng ngay cuộc bay bổng bềnh bồng kịp lúc, trước khi thực tế phũ phàng sẽ đâm cho trái-bóng-tôi một phát nổ tan tành.
Entry này vừa dài, vừa cực kỳ rối rắm và nhắng nhít, nên những ai trót đọc entry này - mà vô tình lại bị nó làm cho vẩn đục đầu óc, thì tôi thành thật xin lỗi.
Tôi quởn và tôi nhảm.
Nhưng tôi, biết đặt những dấu chấm đúng trong entry dài ngoẵng của mình. Như là thế này.
No comments:
Post a Comment