Friday, February 27, 2009

Quá nhiều nỗi bực dọc


Có quá nhiều nỗi bực dọc - cả lý giải được lẫn mù tịt nguồn cơn - đã và đang lớn nhanh như thổi trong tâm trí rối loạn của mình. Nó như một con độc trùng đang ngoe nguẩy làm dáng và la lết hết vùng não mỏi mệt.

Đang ủ mầm rất nhiều thắc mắc và tiếng chửi thề thốt không thành âm - những thức ăn nhanh nhưng lại góp phần nuôi độc trùng béo tốt. Muốn nó an nghỉ mà chả biết làm sao.

Nghe bài này tạm dùng như thuốc an thần.




This situation, if it gets any deeper could be critical
I'm not your love monkey so be taking back all the lies you sold
What did you want me to be
It's just too much now
So tell me so tell me so tell me one two three four

So what's your evil attitude
When you got me spending my time pleasing you
Why must you keep me underground
Tell me tell me, why you wanna bring me down?
Is it too much to give a damn
When I'm giving you one hundred and ten
Don't blink cause I won't be around
Tell me tell me, why you wanna bring me down

Now your transmission is on the negative
You're on a losing streak
This information is getting ordinary and you're losing me
What's with your hostility when the lie's on me?
Well you're down to the last chance
So tell me so tell me uno dos tres cuatro

So what's your evil attitude
When you got me spending my time pleasing you
Why must you keep me underground
Tell me tell me, why you wanna bring me down?
Is it too much to give a damn
When I'm giving you one hundred and ten
Don't blink cause I won't be around
Tell me tell me, why you wanna bring me down

I don't think you ever gave damn
In fact I know it
I can't take it no more

Was it all just a waste of time
I don't wanna spend my whole life thinking bout it
Baby this is where I draw the line, I think I'm done

So what's your evil attitude
When you got me spending my time pleasing you
Why must you keep me underground
Tell me tell me, why you wanna bring me down?
Is it too much to give a damn
When I'm giving you one hundred and ten
Don't blink cause I won't be around
Tell me tell me, why you wanna bring me down

...

Sunday, February 22, 2009

30 stuff things abt me


Đã khá là cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quyết định mượn entry tròn trịa số 200 này để thực hiện chỉ định của Fiona: Viết 30 điều tự thú. Chủ yếu là do nổi hứng, và muốn tự nhìn lại mình một chút. Đơn giản thế! Đại loại 30 điều - cũng không quá là bí mật - của Jera tôi là thế lày...

...

1. Có một vài niềm yêu thích hơi dị biệt chút xíu: thích ngửi mùi đất sau mưa, thích ánh đèn đường vàng và thích đón gió. Cái thứ nhất luôn bị chửi Khùng!, cái thứ hai luôn bị chửi Sến! và cái thứ ba thì luôn bị chửi Bệnh!


2. Mặc dù viết rất nhiều thứ tạp nham về mưa. Và cứ mưa xuống, ở không không mần ăn gì là lại nổi máu sến xồ - vì thú thực là không hiểu sao mưa mang lại rất nhiều cảm giác và khơi gợi kí ức. Nhưng, phải thành thật với... trời mưa là tôi chưa bao giờ có khái niệm thích mưa (???). Nghe hơi mâu thuẫn, nhưng sự thật là thế. Thêm một điều nữa phải bổ sung ở đây, đó là ghét mặc áo mưa kinh khủng (áo mưa đúng nghĩa đen nhá! còn "áo mưa" nghĩa bóng thì phải nói ngay tôi thuộc trường phái ủng hộ hết sức nhiệt thành - dù chưa bao giờ phải sử dụng đúng mục đích).

3. Nhân nói về chuyện "áo mưa" nghĩa bóng, tôi cũng có một sở thích mà nhiều người cho là... biến thái, đó là thực sự rất thích tìm hiểu về... tình dục học. Đã từng đọc và nghiên cứu vô số tài liệu (theo nhiều kiểu khác nhau - tùy bạn đoán!), và luôn nuôi giữ ý định là, nếu Việt Nam mình có đào tạo ngành Tình dục học, thì chắc chắn tôi sẽ tham gia một cách tích cực nhất.

4. Đang nói về sở thích, tạm thời chưa nghĩ ra gì khác nên quyết tâm khai thác theo hướng này luôn. Một cái sở thích hơi hơi là lạ của tôi nữa (và thường xuyên gây tranh cãi cho những ai từng nghe), đó là: Cực thích hình ảnh người nữ mặc độc chiếc áo sơ mi nam giới đi ngủ. Với tôi thì hình ảnh này vô cùng gợi cảm.

5. Cũng về nữ giới, tôi luôn đặc biệt cho rằng khi người phu nữ mang thai là giai đoạn họ đẹp nhất trong cuộc đời - viên mãn và kỳ diệu. Lý do cụ thể thì không thể giải trình được, đây chỉ thuộc về cảm giác. Nên, nếu có bạn nào có nhã hứng tranh luận và bắt bẻ ở chỗ này, thì tôi xin được chịu thua trước.

6. Cũng về sở thích, tôi có rất nhiều món ăn ưa thích, khoái khẩu một cách không lý giải nổi. List này cũng khá dài và cũng không có gì đặc biệt khác thường lắm, nên tôi không liệt kê ra. Chỉ có 1 cách ăn hơi... bị phản ứng của người khác là, vô cùng thích ăn cơm với... mì gói. Thích một cách điên dại, và có thể ăn liên tục ít nhất 1 tuần ko ngán.

7. Trong chuyện ăn, thì phải có một xấu hổ cần phải được công khai, đó là đến tận năm 2 Đại học tôi mới bắt đầu biết và thích... ăn rau sống. Từ nhỏ tôi ghét rau sống một cách lộ mặt. Chỉ ăn được mỗi xà lách và rau diếp cá.

8. Cái khác thì tự hào, đó là tôi biết nấu ăn từ năm lớp 6. Với 2 món đầu tiên tự mình có thể đứng nấu được (ăn thì không đảm bảo, haha) là Thịt kho tiêu và Canh cải ngọt. Luôn cảm thấy vui vì điều này và rất mực biết ơn chị gái hàng xóm đã tận tình chỉ dẫn cho tôi. Đến giờ thì danh sách món ăn tôi có thể nấu đã khá dày rồi nhá - đủ để mỗi khi về nhà, tôi luôn là bếp trưởng.

9. Ah, tôi biết ăn ớt lần đầu tiên năm lớp 3. Đến giờ vẫn ăn ớt với mức độ trung bình (không siêu sao như một số người tôi quen biết) nhưng cũng đủ làm lác mắt một số người đi ăn chung với tôi - mà không biết ăn ớt. Thói quen ăn ớt này là do tôi học đòi từ Dì Sáu tôi. 

10. Thích ăn chuối - nhưng thích chuối già, chứ không thích chuối xiêm, chuối cau, chuối tiêu. Cực ghét chuối sáp (hấp, nấu).

11. Vị kem thì thích vị sôcôla. Loại kem ưa thích thì là kem sôcôla ăn kèm với rượu Ruhm (đã từng có entry về cái này!).

12. Vào quán lạ luôn kêu cà phê sữa đá tự pha. Nghiện cà phê sữa, mỗi sáng đều phải uống một ly. Nhưng bí mật là, đến tận năm 3 Đại học thì phải, tôi mới bắt đầu biết uống và nghiện cái món này. Do T4 An và Uno lây nhiễm.

13. Từ hồi đi học đến giờ luôn có biệt tài là... đặt biệt danh cho người khác. Phải nói là rất có duyên về khoản này, tôi mà đặt nich nêm cho ai rồi là dính luôn khỏi nói. Tôi cũng đã từng nhận được kha khá "tên gọi thân thương" từ chúng bạn, nhớ nhất vẫn là Minh nhí (mấy thằng bạn cấp 2 phán), Hải tặc (nhóm bạn trong CLB gán danh), Vịt Fresh (gắn với F4), Thumb (của 5F, đến hiện tại) và Lùn (của nhà A - Đại học, đến tận bây giờ). 

14. Đặc biệt thích gọi những bé giai bé gái nhỏ tuổi hơn mình là... nhóc. 

15. Cũng đã từng học và tham gia tả pí lù hồi còn nhỏ: Kể chuyện, Vẽ tranh, Hát, Đàn organ. Đến giờ thì Kể chuyện đã thành khiếu; Vẽ tranh thường thường bậc trung (đủ để đã từng đam mê học về Kiến trúc hoặc Thiết kế thời trang); Hát... e hèm, ko bik nói sao; Đàn organ: còn biết và nhớ gì tui chết liền á!

16. Nghe nhạc cũng tả pí lù. Có thể nghe được bất cứ thứ gì - nhưng thích thì lại là một chuyện khác. Nghe nhạc mắc bệnh chú ý lời bài hát. 

17. Không có thần tượng một ca sỹ nào nhất định, nhưng đặc biệt yêu thích Mỹ Tâm. Để giải thích về cái này, dài lắm. 

18. Tự cảm thấy là mình ít nhiều có năng khiếu về ngoại ngữ, nhưng chưa bao giờ có thể tập trung học Tiếng Anh đến nơi đến chốn. Tàng tàng, dở dở ương...

19. Sẵn nói về ngoại ngữ - liên tưởng đến nước ngoài. Phải nói ngay là tôi không hề có mảy may ham muốn hay thích thú về việc định cư ở ngoại quốc. Chỉ thích và muốn có cơ hội du lịch. Một đất nước đặc biệt tôi yêu thích là Hà Lan.

20. Rất dễ kết bạn, nhưng khó mở lòng. Thấy tôi thế chứ không phải thế đâu nhé! Mắc cái tật lớn hơn cái tuổi là... hay quan sát, dòm ngó và võ đoán người khác khi lần đầu gặp mặt. Cơ chế tự vệ lớn vô cùng.

21. Chưa bao giờ tôi phản đối chuyện tôi là người rất phức tạp!

22. Cực kỳ căm phẫn và nóng máu với chuyện xâm hại tình dục trẻ em.

23. Gần nửa năm nay mới phát hiện ra một điều vô cùng... vớ vẩn mà ai cũng thấy là: Tôi nghiện Blog!

24. Cuốn sách mà tôi yêu thích nhất cho đến thời điểm hiện tại là Cô đơn trên mạng (Lonliness on the net).

25. Rất thích về quảng cáo: design, ý tưởng. Nhưng vì mới hình thành rõ nét độ chừng 1 năm trở lại đây, nên vẫn loay hoay với sở thích này, và chưa tìm cách biến nó thành khả năng trong tầm tay.

26. Thích mở một quán cà phê, sẽ đặt tên là Street Corner. Hoặc mở một tiệm đĩa. Hoặc là một hiệu sách.

27. Không cảm thấy vất vả lắm để diễn đạt hay giải trình về cảm giác, tâm trạng của mình. Luôn nhìn nhận sự việc từ 2 góc độ. Và dù có nhiều những biểu hiện bi ai, chán nản - nhưng bản thân luôn biết mình là một người lạc quan.

28. Thích câu châm ngôn này nhất: "Cửa mở vào hạnh phúc không chỉ là những suy nghĩ tích cực mà còn là năng lực chấp nhận thực tế".

29. Một điều mà bản thân vô cùng thiếu sót và học hoài mà chưa được, đó là: Nhẫn. Và kiềm chế tính nóng của mình.

30. Cũng là một người thường xuyên lãng phí thời gian! 

...

Thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng ráng nặn ra được 30 điều để viết, dù đọc lại, thấy nó hầm bà lằng và không theo một trật tự hay thể thống nào cả!

Lâu lâu, viết ra những điều thế này, ít nhiều cũng cho mình cảm giác thú vị.




Friday, February 20, 2009

19/02/2009



Mấy tháng nay đã tiệt hẳn cái việc gục đầu ngủ trưa chóng vánh tại bàn làm việc, đột nhiên trưa nay tái lại hành động sai lầm. Gọi là hành động sai lầm là vì, hậu giấc ngủ gật gà là toàn thân uể oải, nhức đầu kinh khủng. Hôm nay cũng thế! 

Nhờ viên sủi nhiệm mầu của em Jiji, nên phục hồi phần nào. Nhưng chả hiểu sao, đến giờ vẫn còn cảm thấy dờn dợn trong người. Khó chịu gì đâu.

Đã thế, lại còn phát bệnh kinh niên: Cứ ách tắc nhiều thứ cần làm là lại nổi cơn lười chán, chỉ muốn quăng hết qua bên, dung dăng tận hưởng mấy thú vui thiêu đốt thời gian của mình. Không thể tưởng tượng được là có cái loại người như mình.

Nhưng mà, nan giải. Chắc lại thả trôi theo cảm giác bệnh hoạn này. Tối về nằm ườn luyện phim bộ Hồng Kông cho nó thú.Quyết định vậy đi!

...




Tuesday, February 17, 2009

The curious entry of Benjamin Button


"You never know what's coming for you..."


Mới xem xong The curious case of Benjamin Button – một bộ phim dài, nhịp độ trầm lắng và nhiều dư vị. Phim hay như một cuốn sách đẹp. 

...

Câu chuyện phim kể về cuộc đời kỳ lạ của nhân vật chính – Benjamin Nút Áo – khi trải nghiệm sự trưởng thành và mùi vị cuộc đời trong một trật tự sinh mệnh bị đảo ngược: Sinh ra ở trạng thái 80 tuổi, trẻ dần theo thời gian và chết trong hình hài một đứa trẻ sơ sinh. Cũng chính vì sinh ra một cách trớ trêu và quái dị, mà Benjamin đã bị chính cha mình – ngài Thomas Button, chủ hãng Button’s Button – bỏ rơi ngay chính khi mới chào đời. 

Được cưu mang bởi người phụ nữ da đen Queennie – vô sinh, nhưng rất hiện sinh và vô cùng nhân hậu – Benjamin trẻ dần lên tại nhà dưỡng lão, mái gia đình ấm áp cùng người mẹ nuôi của mình. Nhỏ tuổi, nhưng thể chất già cỗi, trưởng thành trong viện dưỡng lão – nơi mà Benjamin đã chứng kiến những cuộc đến – đi của quá nhiều con người, chính điều đó đã cho cậu nhiều những xúc cảm và trải nghiệm khác thường. Mà cái lớn nhất, là trải nghiệm về mất mát, về cái chết. Nhưng thiết nghĩ, lúc này, với Benjamin – cái chết chỉ là một sự giải thoát thanh thản, và cuộc sống bên kia thế giới là điều tuyệt vời mà ai ai cũng hằng trông đợi – vì chính lối sống thường nhật, và những con người nơi đây đã dạy cậu điều đó. Nhưng cậu cũng đã học được một điều rất lớn từ Queennie: “You never know what’s coming for you…” (Con sẽ không bao giờ biết trước được điều gì đang đến với con…). Và, không phải vì Benjamin sở hữu một cuộc đời dị thường mà Queennie nói thế; chỉ đơn giản, bất kỳ con người nào cũng không thể lường trước những gì còn ở phía trước của cuộc đời mình. Mang tâm thế của một con người may mắn sống sót và trẻ hoá một cách kỳ lạ theo thời gian, Benjamin bước vào hành trình của cuộc đời mình. Chỉ đơn giản thôi, là sống một cách thực thụ và trải nghiệm hết những gì cuộc đời – dù cố tình hay hữu ý đã ban tặng. 

Trong chuyến hành trình dài và ngỡ là không bao giờ biết được điểm dừng kia, đã có rất nhiều con người đi qua cuộc đời Benjamin. Và rất nhiều những cột mốc thời gian – như những vết nứt sâu trên một mảnh đất cằn cỗi, cho mạch nguồn cuộc sống trào ra, mát lành những mầm xanh mới. Và có cả những mất mát không thể quên – để Benjamin thấu hiểu nhiều hơn, rằng: Cuộc sống của mỗi con người, dù muốn hay không, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt với những mất mát – mất người thân, mất những gì mình yêu thương. Mất mát cũng là một trải nghiệm, nhưng là trải nghiệm đau lòng.

Trong số những con người đã bước vào hành trình cuộc đời của Benjamin, được xây dựng mạnh mẽ nhất và tạo nhiều ấn tượng là 3 người: Thuyền trưởng Mike của tàu Chelsea – người bạn đường đầu tiên; Elizabeth Abbott – người bạn tình đầu tiên và Daisy – người đồng hành lớn suốt một đời.

… 

Trước tiên hãy nói về thuyền trưởng Mike. Một con người từ năm 7 tuổi đã biết chèo thuyền, và đã bắt đầu cuộc sống lênh đênh sóng nước cùng cha mình, nhưng, vẫn ấp ủ một giấc mơ có vẻ trái khoáy với thực tế hoàn cảnh: Trở thành một nghệ sĩ. Và, sau ngần ấy năm bôn ba hải hồ, Mike đã trở thành một nghệ sỹ thực thụ với tài… xăm mình, và tự hào với tài năng hiếm có của mình. Mike say xỉn thường xuyên, dạy Benjamin biết trò gái gú, là một con người thuộc tuýp dễ dàng bị người khác gán nhãn: Kẻ bê tha. Nhưng, thực tế, Mike chính là người bạn đường đầu tiên đã dạy cho Benjamin biết thế nào là làm việc, là giá trị đồng tiền, là tận hưởng cuộc sống và biết đặt niềm tin ở người khác như thế nào. 

Tôi thích nhất 2 chi tiết về Mike: 

- Một, là trong lần đầu gặp Benjamin nơi cảng, khi Benjamin xin được làm phụ việc trên tàu – mặc dù sắc vóc thời điểm đó là của một người cao tuổi, nhưng Mike không cần quan tâm, chỉ hỏi ngắn gọn: “Anh nghĩ anh làm được chứ?”, và khi nghe câu trả lời “Tôi nghĩ là tôi có thể làm được”, Mike đã kết luận rất đơn giản “Vậy là đủ rồi!”. 

- Hai là, khi Benjamin dẫn Daisy xuống tàu, mặc dù đã say mèm từ đêm qua, và đang nằm đổ đốn như một tảng thịt mục ruỗng, Mike vẫn thức dậy, lái tàu đưa Benjamin và Daisy đi ngắm dòng sông trong sương mờ. (Hình trong poster ở top pic chính là cảnh Benjamin và Daisy đứng trên boong tàu Chelsea ở phân cảnh này) 

Không quá lời khi nói rằng, chính Mike đã có công lớn nhất đưa Benjamin thực sự sống và dấn thân vào cuộc hành trình của chính mình. Một người bạn đường đáng tin cậy, và là một nghệ sỹ hơn mọi nghệ sỹ.

… 

Người ghi dấu ấn thứ hai trong hành trình cuộc đời Benjamin chính là Elizabeth Abbott – quý bà ngẫu nhiên hạnh ngộ trong một khách sạn ở Nga và trở thành người bạn tình đầu tiên, tình yêu đầu tiên của Benjamin Button.

Tôi rất thích lối miêu tả điềm nhiên và nhấn nhá thời gian của những buổi gặp mặt giữa 2 người. Nó có cái gì đó tinh tế và gợi cảm. Có thể dễ dàng nhận thấy là cả 2 đã mê đắm và chìm trong ham muốn về nhau ngay từ những khoảnh khắc ban đầu, nhưng, cứ như một câu chuyện súc tích thì càng cần phải được kể với lối chậm rãi và níu kéo thời gian nhất có thể, để, người nghe cứ mê mải với từng sát na, mà sẽ đỡ tiếc nuối hơn khi kết thúc vội vàng. Hai người cứ thong thả gặp nhau mỗi đêm, cùng uống trà, chia sẻ nhau nghe về cuộc sống riêng, trải nghiệm riêng của mỗi người – cứ thế, đêm này qua đêm khác. Khán giả cứ nôn nao, dồn ép cảm xúc hơn cả người trong cuộc; còn người trong cuộc thì cứ nhàn nhã, chậm rãi nhịp sống thường nhật hơn bao giờ hết. Để rồi, đến hành động Benjamin đóng sầm cửa, 2 người cuốn nhau vào đam mê đằng sau cánh cửa phòng kia, thì khán giả cảm thấy như thỏa nguyện cho cả 2 người. Ừ thì, phải thế! 

Chính Elizabeth là người đã cho Benjamin những cảm xúc tình yêu đầu tiên, mùi vị yêu đương đầu tiên. Cũng chính cô là người tiếp theo đã dạy cho Benjamin cách thụ hưởng cuộc sống, cách thụ hưởng đam mê. Và cũng chính cô, với sự ra đi vội vã và lời nhắn gửi đơn giản “It was nice to meet you!” (Rất vui vì đã gặp anh!) đã giúp cho Benjamin học tiếp một bài học về mất mát: Mất mát có thể đến vào những lúc ta không ngờ nhất, ta đang hạnh phúc nhất. Và, đã góp phần hình thành nên kháng thể đặc biệt của anh đối với những mất mát trong cuộc đời: Tâm thế đón nhận và chấp nhận. 

… 

Tôi không muốn nói nhiều về Daisy. Vì cô là nữ chính, nên cô có rất nhiều đất diễn, rất nhiều cơ hội gieo cảm xúc và những suy ngẫm khác nhau vào lòng người xem. Chỉ có vài ấn tượng – đến độ buộc tôi phải viết ra – là những thứ có thể không hề nổi bật trong mắt nhiều người. 

Thứ nhất là, mối giao cảm kỳ lạ và tình yêu đặc biệt của Daisy và Benjamin làm tôi đặc biệt nhớ đến 2 nhân vật chính của Em ở đâu (Marc Levy). Vì, mỗi người sống một cuộc đời riêng mình khi cách xa nhau, nhưng khi gặp lại, vẫn cứ âm ỉ là một tình yêu khó lý giải, ẩn sâu ở bên trong, nhưng cũng hừng hực như muốn nuốt trọn mọi thứ bên ngoài. Câu chúc nhau ngủ ngon mỗi đêm – dù ở hai khung cảnh sống khác nhau, thật đơn giản mà ám ảnh. Nó thể hiện một sự ràng buộc vô hình và mạnh mẽ đến mức lạ thường. Và nó cứ đau đáu suốt trong tâm trí người xem, ngay cả khi phim đã kết thúc. Phải chăng mong muốn được nói lời chúc ngủ ngon với người mình yêu thương mỗi đêm – là điều đơn giản nhất mà đáng mong mỏi nhất của hàng triệu trái tim yêu trong cuộc đời này?! 

Thứ hai là, những xúc cảm đặc biệt mà giai đoạn cuối đời của Benjamin và Daisy mang lại. Hình ảnh một bà già (độ chừng 70 – 80) khòm lưng dẫn tay một đứa trẻ bi bô – thậm chí chưa biết nói – trong buổi chiều tà thực sự gây nên những xúc động mạnh. Có gì đó lớn lao lắm trỗi dậy trong lòng mình, về tình yêu. Để rồi, thay vì làm nên một cuộc địa chấn trong tâm trí, thì hình ảnh tuyệt đẹp kia đột nhiên dịu dàng hóa – tựa như một dòng cuối viên mãn của một đoạn văn cuối nơi trang sách cuối cùng. Bàng bạc và miên man. Vậy mà, nhớ hoài! 

Cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai người, mối giao tình suốt những năm tháng dài cuộc đời, và, bên cạnh nhau trong những thời khắc hạnh phúc nhất, cũng như cuối cùng; đó là lý do vì sao, tôi gọi Daisy là người đồng hành lớn nhất trong cuộc đời của Benjamin. 


Bên cạnh 3 con người trên, suốt câu chuyện dài của phim bạn sẽ còn bắt gặp khá nhiều những con người thú vị khác. Dù chưa thực sự nổi bật, hay được biểu tượng hóa thành một luận lý, một tuýp người, một lối sống nào tiêu biểu; nhưng tin chắc, cũng sẽ cho chúng ta những cảm nhận và suy ngẫm khác nhau. Nói để thấy rằng, tên phim là The curious case of Benjamin Button – nhưng có nhiều hơn là chỉ một cuộc đời của một nhân vật để chúng ta chiêm nghiệm. 

Một bộ phim dài, nhưng rất chỉn chu. Và cảm giác mang lại cho người xem là hết sức liền mạch. Bạn theo dõi cuộc đời của một con người, với nhiều những va chạm không lường trước và vô số những cuộc đời khác đi qua, mà chỉ trong chừng 150 – 160 phút, thì đâu có gọi là dài, nhỉ?! 

Một câu thoại khác mà tôi chỉ nhớ mang máng, nhưng vẫn để tâm, vì đáng nghĩ: “Tại một thời điểm nào đó, dù bạn có tức giận vì bất mãn như thế nào, nhưng khi đến cuối cùng rồi thì, cái cần nhất vẫn là phải biết buông tay!” – xin mượn để kết thúc những dòng lẩn quẩn của entry này. 

Một bộ phim đáng xem. Như một cuốn sách đẹp.




Sunday, February 15, 2009

Ngụy biện của kẻ cô đơn


Đã rất nhiều lần tự trấn an với bản thân, rằng: Cô đơn chỉ là một trạng thái nhất thời của những bậc vĩ nhân đi trước thời đại. Nhưng lại thấy, cách lý giải đó mới chênh vênh và gượng ép làm sao!

Nên thôi, chẳng học đòi làm vĩ nhân, đành lấy những tư liệu sẵn có của thường nhật, tổng kết lại và làm chỗ dựa tinh thần cho luận lý: Ừ thì mình cô đơn, đã sao?!

...

Cứ mỗi buổi sáng, khi chuếnh choáng cơn mơ đêm chưa tan hẳn, vẫn thèm cái cảm giác nhận được một tin nhắn đánh thức, một cú phone sáng trìu mến yêu thương. Hay muốn có cái cảm giác, được mua vội món đồ ăn sáng cho ai đó và được ai đó thưởng vội một nụ cười tinh tươm cho ngày vội vã trước mắt. Nhưng rồi, tự cười chính mình: Nhảm nhí thật! Không có một người như thế cho mỗi buổi sáng, thì mình vẫn có thể khởi đầu ngày mới với ly cafe sữa đá dung dị; vẫn có thể tự tìm lấy cho mình những bình an mỗi sớm, thong dong đi hết ngày dài. Đã quen rồi mà!

Mỗi buổi chiều, khi vòng xe trên phố thả trôi những nỗi niềm không buồn lòng tìm nguyên cớ hay lý giải, vẫn khao khát được một đôi lần trải nghiệm cảm giác một vòng tay ấm, tiếng khúc khích chan chứa và hơi thở dìu dặt xúc cảm từ sau lưng. Hay mơ những cuộc hò hẹn để phố lạ thành quen, những góc quán quen thành thân thuộc. Để cơn gió chiều có cớ mà thổi miết những đợt buốt lạnh, cho ai thêm gần ai hơn. Nhưng rồi, tự nói với chính mình: Cũng có cần đâu? Mình ta với quẩn quanh phố, quẩn quanh chiều - cũng có thể tự mình tìm lấy chút nhàn vi. Chạy xe một mình đón gió, cũng là thời gian để tự chiêm nghiệm bản thân. Đã quen rồi mà!

Rồi mỗi đêm, sau một ngày nhập nhằng buồn - vui không phân định, đã bao lần ta ước ao một nụ cười dịu ngọt, một chút dỗi hờn duyên dáng đón đợi ta về. Hay đơn giản, là một tin nhắn, một cuộc gọi chúc ngủ ngon, gởi yêu thương trong những ngôn từ súc tích nhất. Và để, những nỗi nhớ mong manh cứ quyện vào giấc mơ ta mỗi đêm, để cơn ngủ êm đềm hơn thường nhật. Nhưng rồi, lại tự thấy mình vơ vẩn: Có thực sự cần thiết không? Mệt mỏi cả ngày cũng sẽ cuốn ta vào giấc ngủ. Không lời êm, nỗi nhớ dịu, ta cũng có thể trốn vào những cơn mơ êm ấm - dù không rõ hình hài. Ngủ ngoan đêm, rồi mai lại là ngày. Lại nối tiếp chuỗi bất tận miên man - đâu cần phải có sự tồn tại của một ai đó?! Đã quen rồi mà!

Và những lần muốn sống vội hơn một xíu, muốn xuề xòa trao đặt tình cảm cho ai đó hơn một xíu; hay muốn liều lĩnh buông mình trong một mối quan hệ bất thường nào đó một xíu. Muốn thử một lần thực tâm bước vào lửa. Nhưng rồi, lại nhút nhát và đê hèn mà tự biện hộ: Hàng triệu người cô đơn như mình vẫn sống tốt đấy thôi? Ta có nhiều thứ cần và phải làm hơn là đi tìm một nửa mơ hồ nào đó. Vậy hà cớ gì, ta phải chấm dứt trạng thái cô đơn?! Cũng chẳng phải, trong rất nhiều hoàn cảnh và đối với một cơ số vấn đề, thì cô đơn lại càng thấy dễ dàng hơn?

Như, lại một mùa Valentine nữa, ta chẳng phải tốn kém cho hoa hồng, sôcôla hay những lãng mạn đòi hỏi trị giá. Đã quen rồi mà!

...

Cũng thường thôi!

Saturday, February 14, 2009

Giá trị của khoảnh khắc


Vật vã suốt từ sáng đến giờ với hàng trăm thứ ách tắc, chưa kể đến rất nhiều nỗi lo lắng cố tình giấu sau bộ mặt ngu đần và phớt lờ. Thực sự mệt mỏi và rệu rã toàn thân.

Tự nhiên phát hiện ra cầu vồng.

Chiếc cầu vồng viên mãn, rực rỡ trên vòm trời chiều, đẹp lạ lùng! Anh chị em nhân viên cùng công ty đổ xô ra cửa sổ nhìn ngắm, chụp vội mấy bức hình và xôn xao tám chuyện - tận dụng khoảnh khắc ngơi nghỉ, thấy nhẹ nhàng sao!

Ai đó đã nói rằng, giá trị của mỗi khoảnh khắc, không phải ở chỗ tạo nên được điều gì vĩ mô, mà chỉ đơn giản là cho con người có thêm một trải nghiệm diệu kỳ - dù ngắn ngủi. Thấy đúng thật!

Và nhất là hôm nay, khi chỉ dăm phút thả tâm hồn mình lơ lửng ngoài kia, ngắm cầu vồng khoe sắc giữa hoàng hôn, chợt cảm thấy như cả ngày oằn mình mệt nhọc dường tan hết.

Và giống như, chỉ mấy phút giây thôi, ta chạm gần đến cơn mơ dang dở, cũng thấy ấm áp hơn vì một nụ cười. Dù chỉ trong khoảnh khắc, cũng đủ vui vầy!

...

Friday, February 13, 2009

Tường trình về vụ (suýt) tai nạn


(Ảnh chỉ mang tính chất hú họa)

Kính gửi:

- Chú Nguyễn Văn Bê Tha - nguyên tổ trưởng tổ dân phố suýt được làm phim tuyên dương với tên gọi Tổng thống.

- B ác Trần Tu Huýt - nguyên đồn trưởng đồn cảnh sát giao thông quận suýt được lên báo ở mục Đua xe gây tai nạn.

Em tên Lê Văn Dê Già - vừa tròn 23 tuổi vào ngày 26/10/2008 vừa qua. Nay, em xin được làm đơn tường trình về vụ (suýt) tai nạn mà em (suýt) là nạn nhân thê thảm vào chiều ngày hôm nay.

Sự việc cụ thể như sau:

Vào khoảng 13h45 phút chiều nay, trên đường chuẩn bị đến lớp Cao học (nhân tiện khoe chuyện-đã-khoe-giáp-xóm: em học Cao học cơ đấy mấy bác ạ!), em có trót dại dừng đèn đỏ một cách gương mẫu tại cột đèn ngã tư giữa Sư Vạn Hạnh và 3 tháng 2 - dù đèn chỉ mới chuyển sang Đỏ tầm độ 2 giây. Trong khi đầu óc em đang mải mê cùng những suy tư thầm kín mà em không thể thuận tiện nêu ra ở đây, em chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng, một cơn gió thều thào trong lỗ tai em: Hình như... thì, một cái RẦM! xe em lăn quay ra đất và em cũng lăn quay ra đất. 

Rất bình tĩnh và không hề bị thương tích nghiêm trọng, em hùng dũng đứng dậy và rướn 4 con mắt của em nhìn về phía cánh phải để xác định nhanh tình huống hiện tại và chân dung "hung thủ". Mồm em vừa tính phun ra một tràng cảm xúc bất tận với những ngôn từ hoa mỹ và bóng bẩy nhất có thể, thì em đã bị cụt ngay tất cả cảm hứng bởi câu chửi rất chi thánh thót từ một bác chạy xe ba gác chở gỗ đằng sau: "Dựng xe lên chạy đi chứ, đ.má, đèn xanh rồi kìa mày!". Em vội vội vàng vàng đỡ xe lên dắt sát vào lề, và bấy giờ mới có dịp nhìn rõ ràng từ đầu đến chân người đã đặt em vào tình huống duyên dáng vào tầm gần 14h trưa - cực kỳ dễ điên loạn ngoài đường như thế này. Đó là một người đờn ông không đẹp trai, vận quần tây áo sơ mi rất chỉn chu, chạy chiếc Atila trắng được rửa sạch bóng. Anh í thốt lên mấy lời xin lỗi rất dễ thương: "Có sao hông? Tại bị vướng cái này (chỉ vào đít...xe), chứ hông phải tại anh cố ý vượt đèn đỏ đâu Anh dừng xe lại rồi ấy chứ!". 

Sao mà cái giọng ngụy biện của anh ấy mới dễ thương đến mức ấy cơ chứ. Nên thôi, xét cho cùng là đèn đỏ, nên nguyên xe ba gác chở gỗ phía sau hay chiếc taxi bên cạnh chưa kịp tông em nát đầu hay đụng em tơi tả, em còn nguyên vẹn không hao tổn, nên em bỏ quá cho người lịch sự như anh vậy! 

Em chỉ giữ hai thắc mắc trong lòng, sau vụ (suýt) tai nạn này, đó là:

- Một là, anh người lịch sự nói ảnh dừng đèn đỏ, mà nếu ảnh đã dừng lại thì sao có thể tông em ngã cái oạch được hay nhỉ? Hay chiếc Atila trắng sành điệu của anh ấy nhìn chiếc Giấc mơ mòn vẹt của em đâm ra cáu bẳn đột ngột, nên đã dùng "Cách không chưởng pháp" mà quất cho cả em lẫn thằng xe một cú nhớ đời, vì tội dám dừng đèn Đỏ trước mặt Atila. (???)

- Hai là, bác lái xe ba gác chở gỗ phía sau em, bộ mắt bác đui hay đầu óc bác chậm phát triển đến độ không kịp phân tích và giải mã là xe em đang lăn quay giữa đường vì "được" tông - đó gọi là tai nạn? Thế mà bác còn tỉnh bơ dùng tiếng khốn nạn mà chửi em giữa đường phố?

Em chỉ trình bày sự việc như thế, chứ thực bụng không có kiện cáo chi cả. Nhưng em rất mong các chú các bác giải thích hộ em hai thắc mắc trên. Chứ để vướng vấp kiểu này, em không có tâm trí làm việc. Mà không có tâm trí làm việc thì năng suất công việc sút giảm, nguy cơ bị đuổi việc rất cao. Em sẽ trở thành người thất nghiệp và biết đâu vì hận thù mà trở thành một tên sát nhân hàng loạt chuyên cưỡi Atila trắng đi giết những ai lái ba gác chở gỗ ngoài đường (?!?).


Kí tên,
(Suýt) Nạn nhân

Lê Văn Dê Già.


Wednesday, February 11, 2009

Một entry dài


"Cuộc sống mãi rồi người có thấy vui,
xin hãy giữ lại một chiếc lá rơi..."

Thời gian gần đây nghe và biết quá nhiều những kết thúc. Trong nội tại bản thân, cũng có một vài dấu chấm kết mơ hồ. Dù biết rằng, bất cứ thứ gì cũng có kết thúc - kết thúc, để lại bắt đầu - nhưng, thực tâm vẫn ít nhiều dao động. Cộng thêm với tính cả nghĩ, và cái tôi bất trị, đâm ra đã sản xuất entry hàng loạt với cùng tông màu nâu trầm ảm đạm và những ngôn từ ướt đẫm bi quan.
Nói theo cách của một người bạn, ít nhiều như thế là đã làm phiền lòng những người thực sự quan tâm đến mình (dù không biết con số thực sự người quan tâm đến mình có sai biệt với zero là bao nhiêu!). Cũng lấy đôi phần làm cắn rứt lương tâm (đọc đến đây, tin chắc một số sẽ cmt ngay: Mày có à???) nên cũng đã đôi lần tính làm một cuộc kách mệnh với đầu óc, lối suy nghĩ và phong cách viết blog của mình. Nhưng cuối cùng thì, vẫn phải chịu thua cái tôi bất trị.
Suy cho cùng, cứng nhắc với quan điểm ích kỷ: Mình viết blog là để cho chính mình, vì mình trước nhất, nên cuộc kách mệnh mang đầy tính nỗ lực ảo tưởng kia, quả thực là bất khả thi đối với bản thân mình. Thôi thì, cũng đặt cho những suy nghĩ về thay đổi kia một dấu chấm kết.
Trong khi ngồi mặc niệm trước bàn phím và gõ những dòng chữ này, tâm trí tôi vẫn đang lẩn quẩn với câu hát - tôi đã treo blast và status mấy ngày này - "Cuộc sống mãi rồi người có thấy vui, xin hãy giữ lại một chiếc lá rơi..." và nhận thấy là có những chính xác tương ứng nhất định với một vài chuyện gần đây. Thế nên, mới đề từ và chọn hình ảnh cho entry này sặc mùi văn nghệ và có phần sến rện như thế! (Dù mức độ và tần suất xuất hiện những entry cực sến của tôi không phải là không nhiều)
Có quá nhiều thứ đi đến kết thúc, dẫn đến tự dưng tôi cũng lo sợ sự khởi đầu. Mà lạ lùng thay, tôi đang và sẽ đối mặt với cũng quá nhiều những bắt đầu mới mẻ. Làm một kẻ nhát cáy và bỏ chạy ngay trước khi những khởi đầu kịp bắt đầu, hay cố gắng với mọi sức lực của bản thân để bắt đầu những khởi đầu của chính mình? - Vấn đề này hiện vẫn là một câu hỏi bỏ ngỏ. Vì tôi lửng lơ chưa dám tìm lời đáp.
Những ngày hậu-Tết-ta đến giờ, tôi vẫn cảm thấy bản thân mình như một quả bóng bay vô duyên cứ mải làm dáng và bồng bềnh nơi lưng chừng trời. Cái gì cũng mơ hồ. Cái gì cũng thả trôi và trì trệ. Cũng đã có mấy bận tôi tự làm một cuộc giáo huấn đặc biệt nghiêm túc đối với chính bản thân mình, nhưng rốt cục, cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ - tôi vẫn chưa ngộ đủ 72 phép thần thông. Nên, giấc mơ náo thiên cung là quá xa vời, vô cùng xa vời, cực kỳ xa vời đấy tôi ạ!
Rất nhiều động viên và răn đe vây bủa, cùng lúc hàng loạt những cớ sự mới kéo đến dồn dập, bên cạnh việc con mụ Thời Gian đột ngột chạy marathon thay vì jogging như thường lệ, tôi đâm ra hết sức chán nản một cách vô lý, và vẫn lỳ lợm khỏi phải nói khi cứ đóng băng trí não (tôi nghĩ đã rệu rã) của mình. Và, cái viễn cảnh thêm một vài dấu chấm kết to đùng thực sự nghiêm trọng sẽ xảy đến, ít nhiều làm tôi lo sợ.
Thế nên, thay vì rắp tâm ban đầu không viết blog một thời gian nữa hoặc giả đóng blog học đòi chúng bạn, tôi quyết định viết entry này, như một dấu chấm kết cho chuỗi những entry nhiều tính mơ mộng và mộng mơ gần đây. Tôi tự buộc mình phải dừng ngay cuộc bay bổng bềnh bồng kịp lúc, trước khi thực tế phũ phàng sẽ đâm cho trái-bóng-tôi một phát nổ tan tành.
Entry này vừa dài, vừa cực kỳ rối rắm và nhắng nhít, nên những ai trót đọc entry này - mà vô tình lại bị nó làm cho vẩn đục đầu óc, thì tôi thành thật xin lỗi.
Tôi quởn và tôi nhảm.
Nhưng tôi, biết đặt những dấu chấm đúng trong entry dài ngoẵng của mình. Như là thế này.

Tuesday, February 10, 2009

Dấu chấm cuối


Tặng cho V. và quá nhiều những kết thúc ...

Câu chuyện dài của anh và em
vậy rồi cũng đành kết thúc.
Dấu chấm cuối khép lại ngày tháng cũ
Em thả mình vào ngày tháng mới - không anh!


Em chưa bao giờ nghĩ và thực sự tin là
yêu thương quá mong manh
Dù bao nhiêu chuyện đời vẽ trước mắt em bức tranh không như ý muốn
Nhưng có lẽ, vì quá tin vào tình yêu chúng mình
hay do, quá ảo tưởng?
Nên em chưa sẵn sàng cho những xót xa...


Em biết mình quá nhiều lỗi lầm
nhưng em ngỡ sẽ được thứ tha (?!?)
Bằng bao dung trái tim anh ấp ủ
Bằng những nỗ lực vun đắp tháng ngày bình yên em và anh
Nhưng hóa ra, vẫn là chưa đủ!
Vì em vẫn không thể buộc anh độ lượng
như em đã tập được cho mình.


Chúng ta đã cùng nhau đi qua rất nhiều những cái gọi là
kỷ niệm của chúng mình
Có vui - buồn, hờn ghen, chia ly rồi nối lại
Có vô số nước mắt mình em giấu trong bóng đêm hoang hoải
Nhưng cũng có vô vàn tiếng cười em chia nửa cho anh...


Chúng ta đã nắm tay qua hết những nẻo gập ghềnh
qua mùa gió giông, qua cơn nắng hạn
qua những lúc em đau đến tưởng tim mình nứt rạn
qua những gian dối, lọc lừa cuộc đời cố ném vào em - anh


Qua hết thảy những cánh đồng ngút ngàn xanh
những dòng sông phù sa đỏ máu
Đến rất gần rồi, tháng ngày an lành cho tim ta nương náu
Ai ngờ ở cánh cửa cuối cùng
sót lại chỉ mình em!


Câu chuyện dài của anh và em
cuối cùng thì bỗng dưng kết thúc
Cũng không phải là không hề tiên liệu trước
nhưng em vẫn chao đảo chính mình
vì hình như
em mất một niềm tin...


Câu chuyện dài kết thúc không phải trong một buổi bình minh
có cỏ hoa, nắng ấm, những nụ hôn mướt xanh và những lời ca dịu ngọt
Dấu chấm cuối là giọt cà phê đắng đót
Rơi vô chừng
rồi loang thành bóng đêm...
Rồi bóng đêm tan dần
trơ trụi chính em!


Câu chuyện dài của anh và em
cuối cùng thì
chính chúng ta đặt dấu chấm hết.
(Em không đổ lỗi bất kỳ ai vì đoạn kết
em chỉ giận chính mình - sao cứ mãi là kẻ mộng mơ???)


Dấu chấm cuối
khép lại
đóng kín trang viết đời em,
Là mãi mãi
hay đến bao giờ???


...


Em đang cố đi tìm cho mình đáp án!


Monday, February 9, 2009

Đã đi qua thương nhớ


Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!

*

Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chn sng dưới mt mái nhà nhiu li vào và ca s
những lung hoa hng vàng rng r
đêm đêm nhìn trời và đoán mt vì sao dành cho chúng ta s hin rõ
mọi điước ao?

*

Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau
chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét-thương...

*

Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên
sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
không cần sống với chua cay…

*

Chúng ta thương nhng ngày ít gió và nhiu mây
những ngày ch nói vi nhau bng ánh mt
những ngày ch cn ta vai đã thy lòng thanh thản
những ngày mà ni cô đơn cũng cn như ht mui mn
nêm vào những bình yên…

*

Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên
để người đnh nghĩa li hnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
biết cách làm tổn thương…

*

Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng
cửa sổ, lối đi…phải khép lại
những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy
và người bước đi…

*

Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…

*

Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?

...


(Thơ Nguyễn Phong Việt | Dẫn về từ blog Tuna)



Sunday, February 8, 2009

Why?


Đang tự quay cuồng với hàng loạt những câu hỏi tại sao, và dằn lòng khỏi những suy nghĩ rối loạn rất dễ dẫn đến hành động nông nổi. Dù đã tự nhắc mình rất rất nhiều lần, là có những thứ quan trọng hơn nhiều so với cái tôi ngu ngốc và lỳ lợm. Nhưng thực tế, thằng tôi vẫn vô cùng ngoan cố khi vẫn nuôi những mầm mống phản loạn trong đầu, và đòi hỏi thái quá so với hoàn cảnh hiện tại đã vừa tốt đẹp - với đại đa số người.

Những lúc rảnh rỗi lại chẳng biết tận hưởng may mắn sẵn có mà cứ tự hành hạ tâm trí mình với những nhăng nhít và mơ mộng viển vông. Phải xác định rõ là đang thiếu, chứ chưa đủ. Nhưng là, xác định để cố gắng hài lòng, chấp nhận và nỗ lực. Và hy vọng.

Nhưng tiếc thay, thêm một lần nữa, niềm tin lại bị chó tha đi đâu mất.

...

Qua bao nhiêu năm trôi nổi, vẫn chưa thể nào học được khả năng tự kiềm chế và chữ NHẪN quá lớn so với trí não hạn hẹp bản thân.

...

Tại sao?


Saturday, February 7, 2009

Lảm nhảm chiều


Mới khám phá ra là, sự chán nản có thể lây lan ghê gớm. Và, những phức cảm tự ti - đã rất nhiều khi mình cố vùi sâu xuống tận cùng đáy huyệt, vẫn đôi khi, trỗi dậy mạnh mẽ, và cất tiếng thê lương.

Như hôm nay đây, trong khi vừa chat, vừa nhàn đàm đôi điều ngẫm nghĩ cùng hai người bạn. Một cuộc chat chit lại khơi bùng ngọn lửa bi quan và thất vọng. Một cuộc chat chit khác lại nhắc mình nhớ về nỗi cô đơn. Và lại thấy, u ám chính mình.

Type vội mấy dòng này, để nhắc mình nhớ. Là, cần phải yêu cuộc sống nhiều hơn nữa, yêu bản thân nhiều hơn nữa, để hình thành một kháng thể cực mạnh - có thể chống trả với bất cứ sự đau khổ lây nhiễm, hay những phức cảm tự ti nào đang hăm he xơi tái những hồng cầu lạc quan của chính mình.

...

Đùa tí thôi, chứ ngày vẫn xanh, đời vẫn vui và ta vẫn tươi! =))

Sẽ tiếp tục thưởng cho mình những giờ phút thư giãn. Rất quý giá!

...

Trước mắt, cố gắng lập lại thói quen đọc sách. Sẽ đọc lại Cô đơn trên mạng vào thời điểm thích hợp (như Valentine chẳng hạn! :P). Và, sẽ mua mới thêm vài cuốn đang nuôi âm mưu.


Friday, February 6, 2009

Về món kem đặc biệt ưa thích


Tôi cũng không biết và xác định rõ, hình thành trong tôi tự bao giờ và vì nguyên cớ gì, cái sở thích đặc biệt đối với kem sô cô la ăn kèm rượu Rhum. Tôi type rất rành mạch là "kem sô cô la ăn kèm rượu Rhum", chứ không dùng ngữ "kem sô cô la - Rhum", cần phân biệt rõ.

Là vì, tôi khoái khẩu đặc biệt theo đúng nghĩa đen đối với món này: Những viên kem sô cô la nồng nàn, thêm phần duyên dáng và gia tăng khoái cảm khi được tắm mát bởi một ly rượu Rhum đắng sốc; chứ không phải những ả kem trộn lộn vị sô cô la và rhum chung một hình hài. Rất khác đấy nhé!

Chỉ tưởng tượng đến cảnh, trước mặt mình là 2 viên kem sô cô la bóng mượt, nằm gọn gẽ trong chiếc đĩa gốm màu tím thẫm, bên cạnh là 1 ly thủy tinh nhỏ sóng sánh rượu Rhum. Nâng ly rượu bé xinh trong bàn tay mình, khẽ khàng nghiêng cho dòng Rhum chảy tuôn, ướt đầm và làm tan chảy theo lớp sô cô la mỡ màng. Nuốt nước miếng đánh ực một cái, ngỡ là dòng chảy Rhum quyện sô cô la kia mới vừa thấm sâu vào lòng mình. Xúc một muỗng kem cho ngay vào miệng, hàng triệu cảm giác thức tỉnh cùng một lúc. Cái ngọt - đắng xen lẫn trên đầu lưỡi tê mát; mùi hương dìu dặt của sô cô la hòa lẫn cùng cái chất nồng sâu của rượu Rhum xộc lên mũi. Vị ngọt - đắng mang theo cái thơm mát chảy xuống cổ họng, rồi trôi ào mất hút; nhưng, cái đắng diệu kỳ của soco-rhum sẽ còn vương mãi trong miệng. Và cảm xúc thì cứ mải miết dạt dào. Một tuyệt cảnh mới hoàn hảo làm sao!

Bao giờ cũng thế, thưởng thức xong một phầnkem sô cô la ăn kèm rượu Rhum, là tôi lại vẫn còn nguyên cái thòm thèm và tiếc nuối.

Trong một buổi chiều tà nắng nhẹ, ngồi yên vị nơi một góc quán dịu dàng nào đó, nhấm nháp cho mình món kem soco-rhum theo lối cá biệt thế này, sẽ rất chi là lý thú.

...

Nhiều kẻ bảo tôi đua đòi, học làm trưởng giả hay bày vẽ cá tính, nên mới chọn cho mình lối ăn uống quái gở thế này. Nhưng mặc xác những miệng lưỡi rỗi hơi ấy, tôi vẫn yêu soco-rhum, chuộng soco-rhum và mê đắm với món kem The Most I Love của mình!

Cố tình bold dòngkem sô cô la ăn kèm rượu Rhum để mãn nhãn và thỏa cái ham muốn tột độ hiện tại của mình!


Thursday, February 5, 2009

Bảo tàng những cuộc tình tan vỡ

Mới đọc xong cái tin này trên Dân Trí. Mục chuyện lạ. Thấy hay ghê!


Cuộc triển lãm trưng bày các kỷ vật còn lại sau các cuộc tình chia ly - một ý tưởng thật kỳ quặc, mà cũng hết sức lý thú.

Một cuộc tình tan vỡ, thường số phận của những vật kỷ niệm - những chứng nhân tình yêu - sẽ là vùi thây ở một xó xỉnh nào đó: thùng rác, cống rãnh. Hoặc giả, gặp chủ nhân lãng mạn, sẽ được trôi về vô tận với ao biển sông hồ. Chủ nhân khó tính thì sẽ mang ra đốt thành tro bụi. Người có chút tiếc nuối, nuôi giữ mộng tưởng thì chắc sẽ cho những kỷ vật ngủ yên trong một hộp các tông đóng kín, hoặc một ngăn kéo lãng quên nào đó.

Ở đây, những người tình nguyện đóng góp kỷ niệm tan vỡ của mình cho cuộc triển lãm đặc biệt này, không biết sẽ được phân loại thế nào nhỉ? Là kẻ vô tâm, hay người luyến tình? Kẻ muốn vứt bỏ hay người còn muốn gìn giữ? Kẻ mộng mơ, muốn khoe kí ức chia ly với cả thế giới; hay người cay nghiệt, muốn mượn cớ dằn mặt những nỗi đau của chính mình?

Dù loại nào, cũng có 1 điểm chung dễ nhận thấy nhất. Là, đã đối diện được với nỗi đau chia ly. Và, tự hào về những ký ức còn sót lại. Cũng là, một cách nói với những người đã, đang và sẽ yêu trên toàn cầu, rằng: Có tan vỡ, cũng đừng nên vội vứt bỏ - những gì đã là kỷ niệm. Tan vỡ cũng có giá trị riêng của nó.

Một cuộc triển lãm thiệt dễ thương và hay ho.



Tuesday, February 3, 2009

Ngày Đôi


Hôm nay là thứ Hai, ngày Hai, tháng Hai. Ba con số 2 liền kề, gợi chút gì đặc biệt và viên mãn. Đều có cặp có đôi cả. Nên hứng tình gọi là Ngày Đôi.

Ngày Đôi này chắc hẳn sẽ có rất nhiều cặp đôi làm một điều gì đó thật ấn tượng để ăn ké ngày số đẹp này. Ví dụ như dắt dìu nhau đi mua 2 đôi dép, 2 cái áo đôi, mặc vào rồi xúng xính dạo phố. Đi ăn mỗi người 2 ly kem, mỗi ly 2 viên kem Sôcôla với 2 cốc Rhum nhỏ. Rồi sau đó đi ra trung tâm thành phố, chụp 2 pô hình. Rồi đèo nhau chạy 2 vòng thành phố. Trước thềm nhà ngay khi tạm biệt sẽ trao nhau 2 nụ hôn ngọt lịm thơm mùi soco-rhum, mỗi nụ hôn kéo dài 2 phút. Đấy, chắc chắn sẽ vô cùng lý thú và đáng nhớ!

Cái này là mình đoán thế, và cố tưởng tượng vẽ vời, thêm thắt chút yếu tố tình cảm kiểu kim chi. Nhưng thực bụng, nếu mình đủ đôi thật, chắc cũng sẽ quất một chuỗi hành động đặc sắc thế mà mừng Ngày Đôi.

...

Tiếc là, Ngày Đôi mà mình vẫn lẻ.