- Ủa, chú Thành ơi, lâu rồi con ko thấy Bác Gù, bác ấy nghỉ chạy cho Trạm Thống Nhất mình rồi hả chú?
- Hả? Ông Gù hả? Ổng … ổng … ổng chết lâu … lâu rồi!
- Dạ??? Chết??? Bác ấy mất khi nào vậy chú??? Sao mà mất???
- Ổng chết hồi độ tháng … tháng … 11 năm ngoái. Hôm đó ổng đi đón khách, bị … bị … chiếc xe thằng … thằng … choai nào đó quẹt phải, té đập đầu vào lề đường. Mà hồi … hồi … đó còn chưa bắt đội nón bảo hiểm này mà… Nên … ổng chết lun!
- Trời!!! Hèn chi! Cả nửa năm nay con ít về, nên ko để ý. Thấy ko có xe Bác Gù nữa, tưởng Bác ấy nghỉ chạy trạm mình thôi chứ, ai dè…!!! Rồi vậy Thống Nhất mình có lo gì được cho đám Bác ấy ko chú?
- Hả? Hông… hông … hông có jì hết! Nói … nói thiệt cháu nghe… Hỏi ra mới … mới biết, một cây nhang còn hông … hông có nữa là…
- Trời đất?!? Sao tệ dzữ vậy chú Thành??? Lẽ ra ít nhất cũng phải cúng viếng gì đó chứ, Bác ấy đang đi đón khách – coi như đang làm việc cho trạm mà?!?
- Ờ ờ… mà … hông có gì hết cháu ơi!!! Ai mà … mà … bít đâu à! Khổ thân ổng… lắm! 63 tuổi chứ ít gì!!!
- Dạ! … !!!
...
...
Cái chết có thể tìm đến con người một cách không thể nào lường trước như thế! Tự nhiên thấy đắng chát nơi cửa miệng, quặn lòng một nỗi xa xót – dù Bác Gù ở đây, chỉ là một ông bác chạy xe ôm vô-cùng-bình-thường mà tôi từng biết. Trong một phút, tự nhiên dường ngộ ra hết thảy: Sinh – Lão – Bênh – Tử, tuần hoàn vô khả kháng! Và lạnh lẽo một nỗi hoài nghi: Cuộc đời bạc đến vậy sao?
No comments:
Post a Comment