Monday, June 16, 2008

Viết cho Cha nhân Father's Day



Từ nhỏ đến lớn, nói hơi vô tâm, tình cảm tôi dành cho cha lúc nào cũng ít hơn dành cho Mẹ. Không hiểu vì sao! – Cũng có thể đúng như người xưa thường nói: con gái gần Cha, con trai gần Mẹ - con trai thì quyến luyến và gắn bó với Mẹ nhiều hơn!

Lòng yêu thương Cha – Mẹ dành cho con cái thì có bao giờ đong đếm thế đâu! Nên thấy mình có vẻ như thiên lệch tình cảm. Và lắm lúc tự hỏi, mình có công bằng với cha chưa?

...

Cha tôi là một người không học cao. Chỉ học đến lớp 9 mà thôi. Vốn dĩ là một con người đặc trưng chất đồng quê Nam Bộ, Cha trưởng thành, lập gia đình và nuôi dạy con cái, xây dựng một nếp nhà bình yên cũng từ những “chất” rặt miền quê sông nước. Hồn hậu nhưng nóng tính. Đôi lúc gia trưởng, nhưng thương yêu con cái hết mực. Học chưa gọi là cao, nên vị trí xã hội khiêm nhường. Nhưng Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín Cha tường thông và dạy tôi lẽ phải ở đời từ khi tôi còn rất nhỏ.

Có những đứa trẻ con có tuổi thơ à ơi lời ru của Mẹ, ngọt ngào những câu chuyện cổ tích của Bà. Nhưng với riêng tôi, lớn lên, tâm hồn bồi đắp phù sa lẽ sống nhân nghĩa, ấy là nhờ những câu chuyện dân gian, những tích xưa truyện cũ mà Cha tôi đã truyền lại. Tôi tự hào vì Người-kể-chuyện-đặc-biệt này, là Cha tôi!

Từ nhỏ, Cha dạy tôi làm Toán, Cha dạy tôi rèn chữ. Cha kể tôi nghe những câu chuyện dân gian mà chính cha cũng được nghe ông bà kể lại. Rồi những truyện tích như Lục Vân Tiên, Tiết Nhơn Quý, Lưu Bình – Dương Lễ… Những câu chuyện thấm dần vào tôi… Rồi Cha là người đưa tôi đến Thư Viện Thiếu Nhi đầu tiên của Thị xã, định hướng cho tôi giải trí bằng sách, biết đọc sách và biết yêu quý sách. Để đến tận bây giờ, một tâm hồn rộng mở, yêu sách, mê văn chương và làm đẹp chính bản thân bằng những nghĩ suy sâu sắc hơn theo ngày tháng – tôi tự hào là do Cha mình ban tặng!

Còn nhớ những chuyến xe về quê nội. Cọc cạch chiếc cup 50 thuở xưa, vượt chặng đường dài gập ghềnh đá sỏi, tôi nhỏ bé nép mình sau lưng Cha. Nhớ những lần hư xe giữa đường, trời mưa, Cha ì ạch đẩy xe. Có một chiếc áo mưa duy nhất cha nhường cho tôi. Trùm kín áo, chạy lót tót theo sau, nhìn Cha ướt đẫm mưa đẩy xe trong bóng tối đang xuống dần nhập nhoạng, tôi thương Cha hơn bao giờ hết!

Những món ăn ngon mỗi khi tôi thi tốt. Những bịch cháo Quảng tôi thòm thèm mỗi sáng khi bị ốm. Những chuyện nhỏ nhặt, những quan tâm đơn sơ như thế… Cha lúc nào cũng lặng lẽ quan tâm, và dành cho tôi tình yêu thương hết mực.

Rồi tôi trưởng thành dần. Lớn hơn, học lên cấp II, cấp III… rồi vào Đại học xa nhà. Cha vẫn thế, lo lắng cho tôi từng chút một. Lặng lẽ chăm sóc, lặng lẽ lo toan.

Mỗi khi tôi về nhà, tôi chỉ biết yêu thương và bày tỏ lòng yêu thương với Mẹ. Có lẽ, nhiều lúc Cha cũng buồn khi thấy tôi thiên lệch – chỉ yêu thương Mẹ nhiều hơn. Nhưng chắc cũng không bao giờ Cha lại so đo tình cảm của con cái như thế, Cha là Cha – cũng là người duy nhất của con. Cha thì cũng như Mẹ, luôn luôn cho con và không đợi đáp trả bao giờ!

Nhưng Cha ơi, tuy con không nói ra, nhưng con đang học dần cách bày tỏ, Vì giữa Cha – và con trai đôi khi cũng không thể biểu lộ yêu thương như với Mẹ được. Nhưng Cha hãy yên tâm, với con, Cha vẫn là người con yêu kính nhất. Có những điều vô cùng to lớn Cha cho con, con để ở trong tim. Và con nuôi dưỡng nó theo dòng ngày tháng. Để mỗi ngày qua, con tự hào biết mình là con của Cha, biết mình lúc nào cũng được Cha dõi mắt yêu thương.

...

Rồi chắc một ngày con cũng sẽ như Cha bây giờ. Có riêng cho mình một mái ấm nhỏ. Lúc đó, chắc chắn con cũng sẽ như Cha, lặng lẽ chăm sóc con cái. Và con sẽ cố gắng trở thành một người Cha tốt, để có thể nói với con mình là: “Cha là một người Cha tốt thứ hai trên cuộc đời này thôi các con ạ, vì người Cha tốt nhất chính là Ông của các con!”. Người Cha tốt nhất, với con, chính là Cha.

No comments:

Post a Comment