Sáng thứ Bảy, thanh thảnh và bình yên. Có chút buồn len lén tâm tư, nhưng khẽ khàng như gió… Ta biết mình vẫn an nhiên! Tự nhủ lòng, sẽ an nhiên!
Không khí se se lạnh, ngồi trong văn phòng công ty, đắm chìm vào không gian lặng lẽ… Tự dưng thèm một giai điệu thân quen…
Play album Yesterday&Now của Mỹ Tâm. Chụp tai nghe. Ngả người ra ghế. Từng thanh âm dịu dàng chảy vào lòng…
Những bài hát chưa bao giờ tôi hết thấy yêu thương.
Giọng Mỹ Tâm da diết với những ca khúc nồng nàn… Gọi dậy trong ta một cảm xúc bâng khuâng lạ lẫm. Bình yên có. Mà dường như cũng là khắc khoải. Nhớ. Vu vơ nhìn về quá vãng chưa xa…
Nhiều, thật nhiều những hình ảnh kí ức năm 2003 lại về. Có buổi đầu xa nhà, có bỡ ngỡ bước chân Đại học chập chững năm đầu… Có những luyến thương tuổi đầu non trẻ, có những bè bạn giờ vạt bay gió lùa… Những người đi qua nhau. Những thất vọng, buồn – vui. Những niềm tin, hy vọng… Cả những mộng mị ngày chưa biết lo âu.
Thật không ngờ, những bài hát, lại có thể gọi về trong ta nhiều đến như thế…
Yesterday & Now. Ngày ấy & bây giờ. Khác nhau lắm. Xa xôi lắm. Mà cũng vướng vấp những kí ức không bao giờ là xưa cũ… Thấy mình, luôn là một người ngoái nhìn về ngày hôm qua. Tự hào, cũng là một người biết bằng lòng ở hiện tại. Cũng đã đủ đầy!
Yêu quá khứ, cũng chỉ để bình tâm ngày hôm nay và chờ mùa sau với mong ước bình yên…
No comments:
Post a Comment