Wednesday, June 11, 2008

Dường như trong hoang vắng, bỗng thương cuộc đời...


Qua nhiều cuộc đổi thay, chưa đủ trưởng thành để tự bước không vấp váp, nhưng cũng mừng lòng vì mình biết mình lớn khôn.

Lớn khôn để biết nhìn không chỉ bằng ánh mắt, suy nghĩ không chỉ bằng khối óc, niềm vui không phải chỉ thể hiện bằng nụ cười, nỗi buồn không hiện dung hình bằng những giọt nước mắt, hạnh phúc chưa chắc là toàn mỹ và tuyệt vọng không hẳn là nỗi đau.

Lớn khôn, vì trải nghiệm. Vì thấy nhiều nỗi đời khác biệt, cảm nhiều vướng vấp kiếp nhân sinh.

Nhưng lớn khôn để làm gì khi lòng ta dường như càng hoang vắng? Trải nghiệm để làm gì khi thấy xót xa nhiều hơn an nhiên?

Ta đã thấy những nỗi đau tình cờ. Ta đã biết những niềm riêng chôn giấu.

Những giấc mơ xa vời… Những niềm tin bị chối bỏ… Những ngoan hiền lọc lừa… Những tha thiết dối gian… Những thân tình ẩn nhiều chua chát… Xót xa thay!
Lắm lúc, một mình, đối diện với chính cái mông lung vô định của trái tim rỗng, đầu óc phiêu diêu, ta thấy mình: Vô Nghĩa.

Những nụ cười như hoa tủ kính. Những tiếng nói mờ nhạt xúc cảm. Sẻ chia cường điệu. Hân hoan giả tạo. Vô vị thay!

Những gương mặt cuộc đời thấp thoáng, nhòe đi trong gió… Sau cơn giông, ta co ro dưới mái hiên đời. Một mình. Chơi vơi.

Sao cứ mải miết cuốn mình vào vòng quay vô thủy vô chung? - Ừ thì, sống chỉ để sống, vậy thôi!

Có lẽ, tại chính mình. Tại lòng mình hoang vắng, nên bỏ bê đời xanh xao. Tại tim mình tắt lửa, nên nắng không về, hoang phế tin yêu.

Tại chính mình…

Nhiều khi, muốn nhìn từ góc độ thật bi quan – như thể chiếc lá cuối cùng vừa về đất – ta thấy mình thật ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn vì u tối mắt nhìn, vì tự kỷ ám thị những điều tuyệt vọng.

Thương cuộc đời nhiều mộng mị, mà bỏ quên trời đất bao la. Học nhẫn nại đi hết đường mình, mà quên mở lòng bao dung cuộc sống. Tập thói chai lỳ vô cảm với bể dâu, mà đánh mất những hy vọng nhỏ nhoi nơi trái tim người. Đáng buồn thay!

Thế nên, chưa bao giờ ta tắt niềm tin yêu cuộc sống. Đôi lúc, trong hoang vắng bỗng thương lấy cuộc đời, xót xa chính mình… Nhưng là để soi lại tâm tư, gạn đục khơi trong, tự nhen lại ngọn lửa tâm hồn.

Ngoài kia nắng lúc nào cũng xanh. Đường dài có vô thường nhưng vẫn dạt dào những niềm hạnh phúc…

Như mới gần đây, chẳng phải đã tự học được về lòng tin được đền đáp và cách mỉm cười với hạnh phúc hiện tại đó sao?

No comments:

Post a Comment