Sunday, June 22, 2008

Cái thằng tôi 23 tuổi


Thằng tôi 23 tuổi ngồi đối diện với tấm gương. Nhìn chính mình với đôi mắt mờ đục suy nghĩ. Cố căng hết mọi giác quan để nhìn sâu vào cái cốt lõi bên trong nó.Thằng tôi 23 tuổi. 23 chẳng phải con số đẹp đẽ gì. Nó chẳng thấy gì trong gương ngoài nhân diện nó vàng vọt. Cái nó tìm ở đâu?


Nó bực tức cầm lên một con dao, cắm phập vào ngực. Sâu. Lút cán. Lạ kỳ là không thấy máu. Vẫn ngồi trước gương. Nó rút dao ra. Nhìn vào cái lỗ sâu hoắm trước ngực. Dùng sức cả hai bàn tay, nó mở banh lồng ngực mình. Trái tim thổn thức thở. Nó lôi trái tim mềm oặt và phập phồng gân máu. Một bàn tay xòe ra, như bệ đỡ trái tim. Nó nhìn chăm chú vào trái tim. Ngạc nhiên là: Nó không hề rỗng như thằng tôi 23 tuổi vẫn tưởng.

Trái tim thở gấp gáp. Bơm căng những mach máu. Chuỗi hình ảnh ma mị chảy liên tiếp lên não. Từ tim lên não – một hành trình kỳ lạ. Trong đầu nó mơ hồ ảnh ảo. Hóa ra nó không rỗng. Nó cười mừng.

Nó thấy nhiều thứ chầm chậm nằng nặng lướt qua đầu nó như một khúc phim quay chậm. Phim cũ. Nhợt nhạt màu. Tivi trắng đen, nhưng không bị rè sóng. Một tay vẫn giữ chặt trái tim. Một tay nó vỗ vỗ lên đầu – y như người ta thường đập đập vào cái màn hình ti vi cũ kỹ. Trái tim là đầu đĩa, chạy rè rè một VCD no name. Bộ não là màn hình phát hình ảnh. Trực tiếp vào tâm tưởng.

Nó ngồi bất động. Nhắm mắt. Tập trung như thiền định. Xem phim.

Nó thấy nó trong vai chính. Cuộc đời mà được làm vai chính, thì chỉ đóng được mỗi phim về bản thân mình. Phim lại dở tệ - nó thầm nghĩ. Nên chỉ có nó xem thôi, ai lại bỏ tiền mua vé vào tâm trí nó xem những thứ vớ vẩn thế này.
Không lan man nữa. Thằng tôi 23 tuổi tập trung xem phim. Phim mà nó là vai chính.


Đoạn phim sáng tối lập lòe. Nó đang ngồi nhìn vào một cây hoa ăn thịt người. Hình nhưchúng nó đang trò chuyện cùng nhau – chúng nó nghĩa là nó trong phim và cái cây hoa ăn thịt người có màu đỏ lờm như máu. Như máu. Đột nhiên, thằng tôi 23 tuổi trong phim đứng dậy, rút con dao ra, cắm phập đột ngột vào chính giữa cái miệng lởm chởm của cây hoa ăn thịt người. Cây hoa giẫy giụa, tươm ra một thứ nhớt đùng đục, không phân định được màu sắc. Thằng tôi 23 tuổi trong phim nhìn, vô cảm. Não trái nó thúc giục: “Bằm nát nó ra, vùi nó sâu dưới ba tấc đất. Giày xéo cho tới khi nào màu đỏ lợm giọng kia cùng với dòng nhớ đục kia biến mất hoàn toàn. Nó là cây hoa ăn thịt người, mày giết nó để nó không giết người!”. Não phải nó lại lạnh ngắt như một tảng đá vùng cực. Não phải lửng lơ:”Vậy thôi, đủ rồi!”.

Thằng tôi 23 tuổi trong phim quỳ xuống trên đất. Nhìn vào cái cây hoa ăn thịt người giờ chỉ như một con nghiện đang sùi bọt mép chuẩn bị chờ chết vì shock thuốc quá liều. Căng ra tất cả các giác quan, cố nhìn sâu vào một tổng thể nhớp nháp đỏ lờm trước mặt. Nếu bỏ qua tất cả tiểu tiết, nhìn sâu vào tận lõi, sẽ thấy hiện hình một cái gì đó bất bình thường. Bất bình thường vì sao nó có thể vô cảm đến mức đáng ngạc nhiên. Nó đứng dậy, bật một tràng cười dài vô nghĩa. Rồi quay lưng chạy.

Chạy mải miết. Hình như thằng tôi 23 tuổi trong phim đang tìm kiếm một cái gì đó. Nó tìm một cánh cửa. Lạ lùng là bây giờ nó lại ở trước một dãy rất nhiều cánh cửa. Những cánh cửa như một dãy bia mộ nằm im lìm trong bóng tối. Nó phân vân. Hoang mang. Nó chưa xác định được đâu là cánh cửa nó tìm kiếm thì phải?!

Nó bước tới từng cánh cửa. Trước mỗi cánh cửa nó đều lặp đi lặp lại những động tác giống nhau: Nhìn, Đưa tay chạm khẽ bề mặt, Miết tay vào khóa xoay, Rồi buông ra. Cứ thế, qua gần chục cánh cửa.

Đến cánh cửa thứ n – vì nó không còn đếm nữa – thì một chuyện kỳ cục xảy ra. Tay nó dính chặt vào nắm khóa, không rời ra được. Rồi nắm khóa đột nhiên chuyển động trong lòng tay đã nắm chặt của nó – chuyển động nhớp nháp và lành lạnh như của một động vật bò sát máu lạnh. Kịch. Tay nắm rời ra. Màu túa ra từ chỗ tay nắm – mà nay chỉ còn là một cái lỗ dang dở. Cánh cửa bật tung.

Thằng tôi 23 tuổi trong phim quăng cái tay nắm gãy gọng sang bên, hùng dũng tiến vào khu vực sau cánh cửa.Một căn phòng – một căn phòng quen thuộc. Cảm giác quen thuộc. Một bóng người đang nằm trên giường. Chính xác là một vật thể đen bóng có hơi con người và cất tiếng người: ”Lại đây nào, cậu không nhớ tôi sao? Chúng ta vẫn gặp nhau hằng đêm trong mỗi giấc mơ mà!” Giọng lạ. Mà hơi ấm tỏa ra từ bóng đen kia lại quen thuộc. Lửa trong lòng cũng quen thuộc.

Cuống quýt. Vội vã. Thằng tôi 23 tuổi trong phimbước nhanh chân tới phía chiếc giường. Tự nhiên ngã xoãi ra giường. Bóng đen chồm tới, choàng hết khối hơi ấm đen kịt kia lên người nó. Một vòng tay siết lấy. Một hơi thở quen. Nó cố căng mắt ra nhìn cố xác minh nhân diện mà không thấy được gì. Bóng đen lại thủ thỉ: ”Đừng nhìn bằng mắt, hãy nhìn bằng cảm giác của cậu!”. Thằng tôi 23 tuổi trong phim nhắm mắt lại. Nín thở. Các mạch máu căng lên. Nó hỏi cảm giác của chính nó. Cảm giác của nó thỏa hiệp cùng bóng đen mà lại chẳng mở miệng nói với nó lời nào.

Thằng tôi 23 tuổi trong phim đột nhiên vùng dậy – không hiểu nó lấy từ đâu ra sức lực – ào ra khỏi bóng đen, chiếc giường, rồi căn phòng – cuốn như lốc.


Trái tim trên tay thằng tôi 23 tuổi ngồi trước gương bỗng đập mạnh hơn một cách không kiểm soát. Rồi bật tung lên, tự mình nhảy trở vào lồng ngực – cứ như một sinh vật sống. Phim tắt. Não điều hòa. Thằng tôi 23 tuổingồi trước gương mở mắt. Nó hoảng vía khi nhìn trong gương, Máu. Máu phún ra xối xả từ lồng ngực bị mở toang hoác. Trái tim nó đập thình thịch ngay vị trí ngực trái. Nhưng máu thì tuôn như suối. Như lũ. Thằng tôi 23 tuổi bất lực nhìn cơn lũ máu. Rồi ngã vật ra đất.


Cái thằng tôi 23 tuổi. Nó chết không kịp hiểu vì sao mình chết. Và ngày hôm đó. Một thằng tôi 23 tuổi khác lại khai sinh.


No comments:

Post a Comment