Tuesday, April 8, 2008

Thắp nến lên bạn nhé!


Hai ngày cuối tuần, ngoại trừ thời gian vùi đầu ôn bài thi anh văn, còn lại là... thảnh thơi, mà trống trải.

...

Nhiều lúc, cảm thấy mình chật vật làm sao để có thể sống vô ưu - hay chỉ vờ là vô ưu trong bề bộn cuộc sống này. Đôi lúc, tự giận chính mình - lênh đênh, vô chừng và chẳng mấy giữ vững lòng tin. Bên ngoài là một người lạc quan, thật tâm, không đến nỗi bi quan, nhưng cũng là một kẻ vẩn vơ, nghĩ mông lung những vô thường không thể nắm bắt. Phí hoài chính mình.

...

Café tối. Quán xinh. Góc bình yên. Với bạn tri âm đã nhiều lần lỗi hẹn. Thấy mình còn chút sẻ chia.

Ngồi nghe bạn tâm tình, tôi đọc trong mắt bạn có ánh nhìn thăm thẳm, dịu vợi một nỗi niềm day dứt. Tôi biết bạn yếu mềm, nhưng tôi cũng tự hào bạn bản lĩnh. Chuyện của bạn làm tôi giật mình, hóa ra, cuộc sống vô cùng vô tận này, cũng có lắm những bất thường mà hạnh phúc như thế! Tôi biết bạn đã yêu. Tôi tin bạn rất yêu. Và, tôi cũng thấy bạn đau, tim đang khóc mà mắt thì kiềm lệ ướt. Tôi đau cùng bạn. Và tôi đau một nỗi mơ hồ riêng tôi.

Dẫu sao thì bạn cũng hạnh phúc! Bạn hạnh phúc vì bạn biết mình hạnh phúc, vì bạn biết tin vào cảm giác con tim, vì bạn dám dấn thân. Như bạn nói, bạn sẵn sàng phỏng lưỡi để nếm cho biết hương vị một món ăn ngon. Tôi mừng vì bạn đã nếm trải mặn ngọt đủ đầy. Nhưng tôi cũng buồn, vì bạn lụy một chữ tình mà đêm đêm vẫn cứ nằm đau, nước mắt ướt gối lẻ loi...

Nhưng tôi phục bạn. Và tôi buồn cho chính mình. Tôi còn lưng chừng. Tôi còn vô định. Còn dè dặt những nỗi niềm sâu kín, chưa dám bước, chưa toàn tâm để dấn thân. Và thế là tôi... rơi... Rơi sâu xuống vực sâu, để niềm kiêu hãnh và tự tôn dìm mình tận đáy. Vực sâu của sự cô đơn.

Là tri kỉ của nhau, tôi cầu bạn bình an và hạnh phúc. Tôi mong bạn biết dừng lại để đi tiếp, biết quên để chắp cánh bình yên. Tôi không bao giờ thích nước mắt của bạn hữu, nhất là nước mắt đau đớn vì tình yêu của những người con gái tôi trân quý. Tôi sợ. Vì soi bóng mình trong nước mắt bạn, tôi sẽ thấy mình là tệ hại, và vô tâm đến dường nào. Cũng may là, tối qua bạn không hề khóc!

Bạn kể cho tôi mà như mưa trút đầu mùa. Ào ạt, hoang hoải, đầy da diết và ám ảnh. Tôi biết bạn chân thành. Tôi thương bạn nhiều hơn!

...

Xe chạy vòng phố đêm. Bạn cám ơn tôi vì đã giúp bạn biết tự nhìn lại chính mình. Nhưng bạn biết không, tôi cũng thầm cảm ơn bạn vì điều tương tự.

Ngẫm lại chính mình qua trải nghiệm của người khác - của bè bạn, tri âm - tôi thấy mình lớn hơn một chút. Cũng tự thương lấy chính mình thêm một chút. Nhưng tôi luôn tự tin ở chính mình. Tôi biết mình ở đâu, là ai, đang chờ đợi, mong mỏi điều gì. Tôi còn biết chính mình, thế là đã đủ đầy!

...

Hôm qua nghe xonefm, vô tình nghe lại một câu chuyện cũ.

"Trong một căn phòng có 4 ngọn nến.

Ngọn nến thứ nhất thở than: "Tôi là Hòa bình, thế giới bây giờ vẫn còn người tàn sát người, vẫn còn người người tranh đấu giành quyền lợi của nhau. Hòa bình tôi thật là đã trở nên vô dụng!" - nói xong, ngọn nến buông mình leo lét, rồi tắt dần.

Ngọn nến thứ hai cũng trầm ngâm lên tiếng: "Tôi là Tình yêu, con người ai cũng cho là điều quan trọng nhất. Nhưng thực tế thì sao, lòng người bây giờ chỉ là óan hận, là tự kỷ, là tị hiềm, ganh ghét... Tôi biết mình đã không còn là jì trong cuộc đời này nữa...." - rồi ngọn nến cũng tắt ngấm.

Ngọn nến thứ ba đang mờ ảo cũng cất lời oán than:"Tôi là Niềm tin. Trong một thế giới mà Hòa bình và Tình yêu cũng trở nên vô giá trị, thì dường như, tôi cũng đã trở nên một thứ gì đó quá xa xỉ, phi thực tế... Đáng buồn làm sao! " - nói rồi ngọn nến vụt tắt, chỉ còn lại làn khói trắng mỏng manh.

Một cô bé bước vào căn phòng - bây giờ đã trở nên thật là tăm tối, vì chỉ còn mỗi một ngọn nến hanh hao. Cô bé giật mình thốt lên:"Ôi, tại sao thế này, tại sao tất cả các bạn lại đều tắt ánh sáng? Các bạn đã làm cho cuộc sống trở nên tăm tối biết dường nào!"

Lúc bấy giờ ngọn nến thứ tư mới lên tiếng:" Cô bé yên tâm, còn tôi đây mà - tôi là Hy vọng - chỉ cần tôi còn chút ánh sáng mỏng manh yếu ớt cuối cùng, thì cô bé vẫn có thể dùng tôi để thắp sáng lại các ngọn nến kia!"

Một câu chuyện cũ. Nhưng chưa bao giờ là không đúng. Cuộc sống luôn tồn tại, chỉ cần con người còn biết hy vọng.

Như đã có lần nói, bây giờ tôi cũng tập tành hy vọng...

...

Tôi sẽ thắp nến lên. Bạn cũng thế, bạn nhé! Thắp ánh sáng cho tâm hồn mình...



No comments:

Post a Comment