Tuesday, April 15, 2008

Phiêu diêu một khúc ca buồn



Tự nhiên hôm nay không muốn viết, chỉ muốn được ngồi vẩn vơ suy nghĩ, nghêu ngao lời gió lộng một khúc hát phiêu diêu...

Bất ngờ nghe được bài này, không phải quá tuyệt vời hay là một tuyệt phẩm không thể so bì, nhưng không hiểu vì sao, bỗng dưng lại yêu mến một cách kỳ lạ...!

Giai âm cứ như sương mờ, ca từ như gió thoảng... mà dấy lên trong ta những bồi hồi khó lý giải, những bâng khuâng man mác vô chừng...Nỗi buồn bất chợt - như nắng cuối ngày, như gió tàn đêm. Vô hình.

Có lẽ... ta thấy mình trong một góc nhỏ nhoi nào đó... Nhớ mùa trăng cũ, mải miết đi tìm bóng ngày qua lẻ loi vụn vỡ ... và vẫn rì rào nhớ một gì đó mơ hồ xa xôi, mơ hồ gần gụi...


Nhắm mắt. Lặng im. Nép mình trong đêm tối. Để cho giai điệu chảy thành dòng len lỏi tâm tư... Ta lạnh một nỗi cô đơn. Ta mơ phố cũ ngày thơ...

Phố Mùa Đông
Sáng tác: Bảo Chấn

Phố sương mù, phố chưa lên đèn
Núi quanh đồi nhớ mùa trăng cũ
Từng dốc phố cuốn quanh núi đồ,
vẫn đi tìm bóng trăng lẻ loi...

Tháng mưa về, tiếng mưa ru hời
Phố bên đồi đứng chờ em tới...
Hồ xanh thắm trong mưa buồn rơi
Tiếng em cười nói quanh đời tôi!

Mai tôi đã rời xa núi đồi
Sẽ mang theo hương đêm ngày cũ
Lời tôi hát đồi núi chập chùng
Có đôi khi nhớ thiên đường xưa...

Mai tôi sẽ rời xa kỷ niệm
Sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ
Tình em có hằn vết son buồn
Khép đôi môi câu hát vô thường...!


Lối em về rẽ qua phố chợ
Lũ thông già vẫn rì rào nhớ
Vì em đã mang theo ngày thơ
Ánh trăng về giữa đêm mộng mơ...


...


Có gặp lại thiên đường xưa hay không, chẳng là điều to lớn! Có chăng là giữ lòng xanh thắm cơn mưa đầu, tinh khôi ánh trăng hồn nhiên ngày cũ...
Thích nhất hình ảnh "Khép đôi môi câu hát vô thường..."!

No comments:

Post a Comment