Wednesday, April 9, 2008

Cuối chiều còn ta...



Một ngày như mọi ngày. Ta bình thường chờ nắng, ta bình thường đợi mưa. Tìm một khoảng trống vô hình, nép tâm trí mình vào đấy! Tạm quên nghĩ suy vơ vẩn, tạm quên xa xót vu vơ... Tập trung vào công việc, mệt nhoài, rồi kiệt quệ. Thấy mình còn sống sau một ngày lơ lững - thật may!

...

"Chiều. Chiều rồi. Một chiều êm ả như ru..." - ngồi vùi đầu trước máy tính trong phòng máy lạnh, tự nhiên thèm cái cảm giác ngồi đón chiều để được cảm nhận hương vị của chiều như thế! Là cảm giác, là mơ mòng...

Một ngày lại sắp hết. Chiều là dấu chấm lửng để đêm tới, trước khi ngày hoàn toàn kết thúc. Nếu đêm là không gian của những nỗi niềm sâu kín, là nơi của những mong manh sương khói u sầu. Thì chiều, là thềm nắng, là vườn thu... là nơi hội tụ những niềm xa vắng... Bước chuyển mình của ngày vào đêm. Bước chuyển mình của bâng khuâng thành tiếc nhớ. Hoàng hôn còn là nỗi ám ảnh phận người!

Có đôi lần, ngồi một mình trong chiều dần xuống. lạ kì là giữa cái mênh mông và nắng cuối ngày đang tắt đó, tôi lại không hề buồn bã, không hề suy tư. Tôi cũng không cảm thấy cô đơn dẫu chỉ chính mình giữa bao la gió. Tôi chỉ thấy ấm áp. Ấm áp như cảm giác nắm lấy một bàn tay. Tôi chỉ thấy bình yên. Bình yên như mặt nước gương phẳng lặng hồ thu. Lạ lùng làm sao!

Nhưng có lẽ đó là vì những lúc ấy, tôi đợi hoàng hôn nơi mái ấm gia đình. Vì thế mà tôi biết, chiều để tụ họp đoàn viên, để ấm lòng bữa cơm gia đình phất phơ làn khói. Và mình đâu có bơ vơ.

Còn ở mùa xuân của tuổi đời nông nổi, nhưng cũng không ít khi tôi nghĩ về hoàng hôn đời mình. Không biết sẽ thế nào nhỉ? - Đầm ấm con cháu hay quạnh quẽ cảnh đơn côi? Thanh thản bình an hay vẫn còn chênh vênh đau đớn? Bất giác, sợ ngày mai...

Cha mẹ ta cũng đang tuổi về chiều. Chẳng mấy chốc hoàng hôn sẽ đi vào đêm. Tôi không dám tưởng tượng khi ngày tắt nắng ấy, tôi sẽ ra sao? Có can đảm đón nhận nó vì là lẽ tự nhiên muôn đời. Hay đau đớn tiếc nuối mãi không thôi? - Tôi chắc sẽ khóc nhiều lắm, vì đau!

Còn đương xuân thì đừng để hoài phí. Khởi bước từ ban mai, ngày về là chiều nắng tắt. Hãy cố sao cho hoàng hôn vẫn nhiều nắng ấm, vẫn đẹp tươi vì đã sống trọn vẹn với mình rồi!

...

Cuối chiều. Còn ta với những niềm thơ thẩn. Chỉ là thoáng qua vậy thôi! Vì ta biết, yêu lắm hoàng hôn nhưng cuộc dời vẫn còn đầy bình minh nắng ấm, vậy cớ gì mà không tin, không hy vọng... Mai lại bắt đầu đi từ phía ban mai...



No comments:

Post a Comment