Có một căn phòng cô đơn. Nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ, gió chiều len nhẹ qua chấn song... Căn phòng trống. Chỉ có nắng, gió và thủy tinh vỡ vụn dưới chân. Mùi đất oi nồng.
Sau những cuộc vui, căn phòng còn lại chính mình. Vẫn là chút nắng, chút gió, và thủy tinh vỡ... Mùi đất oi nồng.
Sau những ngày buồn, căn phòng hoang hoải tiếc nhớ, day dứt thêm niềm cô đơn. Lại chỉ còn chút nắng, chút gió, thủy tinh vỡ và mùi đất oi nồng.
Rướn mắt nhìn về phía ngoài khung cửa sổ, trời vẫn xanh, mùa vẫn đẹp, đời vẫn tròn đầy! Thả tâm hồn bay ra ngoài cánh cửa... đường lao xao sỏi đá, lối nhỏ đìu hiu mà vẫn bình yên vô cùng...
...
Rướn mắt nhìn về phía ngoài khung cửa sổ, trời vẫn xanh, mùa vẫn đẹp, đời vẫn tròn đầy! Thả tâm hồn bay ra ngoài cánh cửa... đường lao xao sỏi đá, lối nhỏ đìu hiu mà vẫn bình yên vô cùng...
...
Căn phòng không còn trống nữa. Sau những mùa đi qua, sau tháng năm mải miết... căn phòng cũng níu giữ lại cho riêng mình... chút hư hao ngày cũ, chút vô thường buồn - vui...
Bây giờ căn phòng đã đầy... đã đầy mà còn mông mênh lắm! Còn vô chừng, còn mơ hồ trống vắng xanh xao...
...
...
Có người đi qua, ghé mắt trông, quan tâm mà bảo một lời cứa lòng: "Đóng chặt cửa thế, có sợ chính mình rồi sẽ tăm tối? Có lo chút nắng, chút gió, thủy tinh vỡ hay mùi đất oi nồng cũng chóng tiêu vong? Phôi phai không chừa một ai..."
Ờ thì sợ, ờ thì lo, ờ thì mông lung nghĩ ngợi...
Cánh cửa phòng có đóng bao giờ đâu! Chỉ khép hờ, hờ hững mà trót lạnh lùng, vô tâm nên trót quên lãng.
Cánh cửa chưa bao giờ đóng! Chỉ là khép tạm, là dối mình chút thôi!
Và hy vọng...
Và hy vọng...
Chút nắng sẽ tan...
Chút gió sẽ hóa hư không...
Thủy tinh vỡ sẽ lụi mình trong đất...
Mùi đất oi nồng sẽ chỉ còn là vướng vất mơ hồ...
Căn phòng sẽ lại trống. Im lặng. Nhưng biết đâu, đó là lặng im an bình thân phận. Biết đâu nó đã kịp giữ lại cho nó một bóng hình... Biết đâu đã kịp có ai đó nhận ra... Sinh khí sẽ tràn đầy!
...
Cánh cửa sẽ không bao giờ đóng...
No comments:
Post a Comment