Wednesday, April 23, 2008

Sao ta không bao giờ quẳng được gánh lo âu?


Mới hai mươi mấy tuổi nông nổi đầu đời, mà chưa bao giờ hoàn toàn không vướng suy tư.

Kẻ sống nhiều nhất là kẻ suy tư nhiều nhất! – Biết vậy, nhưng chẳng mong thế bao giờ!

Sao ta không thể vô ưu, hồn nhiên như con trẻ? Ngày dù khóc- cười, đêm vẫn an giấc không mộng mị chiêm bao.

Sao ta không thể nhàn sinh như một lão nhân bạc tóc? Ngẫm lại thế sự đã qua, rồi sẽ về hư vô với môi nở nụ cười.

Sao ta không thể thả trôi mình như gió? Bay muôn hướng tự do trời đất, đi qua nhân gian như một vị khách tự tại không ưu phiền.

Sao ta không thể sưởi ấm chính mình như nắng? Mang theo mùi thời gian, hương năm tháng soi rõ quãng đời mình.

Sao ta không thể lãng quên những niềm đau, nỗi tiếc nuối? Để chỉ biết nở nụ cười, long lanh đáy mắt hằn nỗi an vui.

Sao ta không thể cứ giả vờ như chính ta ngây ngô khờ dại? Để không biết dối gian, lừa lọc; vẫn tin yêu dẫu song gió ba đào.

Sao ta không thể đứng vững và tự đi bằng đôi chân chính mình về phía trước? Đi muôn dặm cho thỏa khao khát tìm tới chân trời.

Sao ta không bao giờ quẳng được gánh lo âu?



No comments:

Post a Comment