Thursday, April 3, 2008

Không đề


Tự nhiên em nhớ ngày quen nhau
Anh đem nắng mai vào tiếng hát
Sưởi ấm tim em bằng guitar dìu dặt
Trói em vào tim anh!


.


Khúc hát ban đầu xanh mướt màu xanh
Xanh như ngọc
trong veo niềm mơ ước...
Em tin mình mãi có nhau cùng đi về phía trước
Vậy mà, rồi người cũng xa!

Tự nhiên em nhớ da diết những điều đã qua
Ngọt ngào và nước mắt
Hạnh phúc dối lừa và niềm tin rất thật
Tình yêu bây giờ có cổ tích đâu anh?


.


Em yêu anh
rất mực yêu anh!
Nhưng trái tim anh ko là của em trọn vẹn
Nước cuốn dây tơ hồng, lỗi hẹn...
Em hóa đá góc đường - nơi sẽ rồi lãng quên...


Tự nhiên em muốn cất lời một khúc hát không tên
Cho mùa đã xa, cho mùa chưa tới...
Mùa đi cùng tháng năm - em là người chờ đợi
Em khẽ ru mình chiếc lá đánh rơi!


.


Chìm trong những nỗi chơi vơi
Có lúc em thấy mình vực thẳm
Sau mùa bão giông, biết có còn nắng ấm?
- Mà nắng ấm nghĩa gì khi em thiếu anh?!

Tự nhiên em muốn chạy về phía có anh
Đuổi bắt người - chỉ còn là mộng ảo
Đuổi theo giấc mơ của chính mình - chao đảo
ngả nghiêng rơi vào nỗi nhớ mơ hồ


.


Nhớ để mà quên, quên mà còn mơ
Để đau hơn khi nhìn anh vui tình mới
Xa lắm rồi, mà sao còn cố với
Em đợi một điều vô nghĩa
và đau!!!

Tự nhiên em thấy trái tim mình bạc màu
Biết tự nhắc: thôi nhớ, thôi thương, thôi mơ ngày tháng cũ
Vậy mà đến bây giờ vẫn còn ủ rủ
Ấp ủ những điều cho chính mình đau


.


Sẽ cố quên, xóa hết những niềm đau
Để tìm lại chính mình trong bóng ngày qua đổ vỡ
Nhìn lại thấy mình: dại khờ yêu, rồi đau khổ
Nỗi đau nguội dần rồi mà cứ nhớ mông lung...

...


Tự nhiên dạo một vòng blog, rồi ngồi ngẩn ngơ, rồi viết một bài... thơ thẩn. Buồn khó hiểu.



No comments:

Post a Comment