Friday, April 11, 2008

Mong gặp lại cơn mơ ấy!


Có những đêm mộng mị, dẫu mệt nhoài sau ngày dài lẻ phận, vẫn không thể an nhiên giấc bình thường. Và ta mơ... Chiêm bao những điều đã qua, những gì chưa tới, và những khát khao còn xa tầm với...

Những giấc mơ đến. Có khi là những mông lung phi thực tế, biểu tượng cho những điều trông đợi, những lo toan của ngày. Có khi là những hiển hiện rõ đến lung linh của những hình ảnh kí ức, cứ như đang xem một bộ phim hồi kí - thấy mong manh năm tháng đã qua đời mình. Có khi lại là những khung hình giản đơn, có ta, bè bạn, gia đình... với những đối thoại thường nhật - thật đến độ tưởng chừng không còn là chiêm bao nữa! Và cũng có những cơn mơ... mơ hồ một cảm giác ấm áp, mơ hồ một xúc cảm bâng khuâng... Ta day dứt nhớ, tiếc!

Mơ về một ngày nào đó... một nơi nào đó... một khung cảnh nào đó - có khi lạ, có khi quen - và ... một người nào đó!

Trong cơn mơ ấy, ta mà không phải là ta. Lững lơ trong hàng triệu những cảm giác miên man - như một cánh bướm bay trong muôn trùng tơ mộng mị. Ta tin là thật đến ngô nghê! Để rồi sáng ra, giật mình và tiếc nuối... Mơ ngọt ngào và ấm áp như thể một tách trà mật ong dịu vợi. Và ta mải miết tìm lại cảm giác phi thực. Mải miết khát khao được sống lại một lần chiêm bao dịu dàng như thể... Thèm đến tê người nhấm nháp một lần nữa tách trà mật ong kia!

Rồi cơn mơ ấy cũng trở đi trở lại... mỗi lần một cảm giác khác nhau... mà vẫn ấm áp đến xót xa, ngọt ngào đến day dứt! Thảng hoặc trong ta một niềm riêng chôn giấu. Thảng hoặc những khao khát như lửa - cháy sáng miền tăm tối lòng đơn côi. Thảng hoặc những hanh hao như gió - thổi dịu dàng mà nghe bão nổi tâm tư. Nhưng biết, tự biết với chính mình, chỉ là những giấc mơ dài miên man mộng ảo. Ừ thì chiêm bao không thể nào là thật. Ừ thì, mơ thôi!

Những giấc mơ có sức mạnh thật khó lý giải. Nó có thể cuốn dậy những mong manh sâu kín nhất đáy lòng, để rồi mộng mị hóa thành những ảnh hình đầy mê lực, rồi vỡ tan như thủy tinh thành vạn muôn mảnh vỡ - mà mỗi một mảnh nhỏ lại ghim chặt nơi lòng người, ứa máu. Đau mà vẫn còn mơ...

Nhưng ngẫm lại, mơ cũng diệu kỳ lắm! Gió bụi năm tháng không thể làm vẩn đục. Bộn bề lo toan không thể mờ xóa. Như một nơi chốn bình yên trong tâm khảm, cho lòng người nương mình ẩn náu, tránh bão trú giông.

Và với riêng ta... Đôi khi, giữa cái đơn lạnh thân phận, giữa những khói bụi đời thường, ta lại cám ơn những trằn trọc đêm thâu, để cho ta nhiều chiêm bao, mộng mị... Và ta biết ấm áp là gì, và ta biết khát khao là thế nào... Dẫu rất xa vời khoảng cách mơ - thực, ta vẫn không quên nuôi hy vọng, ấp ủ niềm tin...

Lắm lúc sóng gió vô thường, ta lại thèm được mộng mị...

Và nhiều những khi cô đơn, ta lại mong mỏi chiêm bao...

Mong gặp lại cơn mơ ấy, để nương náu trái tim mình...

...



No comments:

Post a Comment