Wednesday, April 30, 2008

Mai ta lại về...



Đếm thời gian trôi...

Ngọn lửa cháy da diết trong lòng, mai sẽ được đền đáp!

Nghỉ lễ. Thời gian của đoàn viên.

Mai ta lại về... Về với mái nhà êm ấm. Với em gái hồn nhiên ngây ngô. Với mẹ cha yêu kính.

Về... với những bữa cơm ấm áp hương vị yêu thương.

Về... với nghỉ ngơi hoàn toàn. Giấc ngủ không mộng mị. Ban mai không vội vã.

Chỉ năm ngày, nhưng sẽ thỏa nhớ mong...

Đếm thời gian trôi...

Mai ta được về...



Tuesday, April 29, 2008

Chủ Nhật mưa và... lại nhớ mông lung!


Ngày hôm qua mưa. Một ngày Chủ Nhật không đẹp trời. Nhưng lòng mình thì bình yên đến lạ!

...


Mùa mưa về rồi! Sài Gòn đang chuyển mình khoác áo mưa mát lạnh mùa hè. Ta đang chuyển mình thay đổi tâm tư. Nhìn về phía trước, đường còn xa, mong nắng mong mưa, mong tim giữ lửa…

Không bao giờ có thể hiểu nổi là tại sao khi trời mưa lòng mình lại thăm thẳm đến như thế. Bao nhiêu xúc cảm bỗng dưng như mưa ào ào gió cuốn lòng mình… Ký ức chảy tràn trong lòng… Niềm vui nỗi buồn đong đếm qua ngày tháng cứ thế cũng chợt vỡ òa như trút nước…

Thực tâm không phải là một người yêu mưa. Nhưng mỗi lúc trời mưa, lòng tôi lại dậy lên không biết bao cảm xúc bâng khuâng khó tả.

Có nỗi nhớ nhà da diết... Thèm một bữa cơm ấm áp tiếng cười mẹ cha… Nhớ quay quắt ngày thơ ấu đà xa lắm – những cơn mưa nghịch dại, những cơn mưa trong veo tuổi không-ưu-phiền…

Có hình ảnh những ngày mưa bè bạn… Vòng xe xuống phố dầm dề mưa ướt áo, mà tiếng cười thì át cả sấm rền… Có những ngày mưa bỡ ngỡ… hơi ấm vô tình, ánh mắt vô tình… mà trái tim thắp ngọn nến lung linh!

Có những ký ức đồng quê hanh hao mùi đất. Tôi yêu mùi đất vô cùng. Sau những trận mưa ngút mắt trắng xóa đất trời, bước ra mảnh vườn con bên hông nhà, cây cối dậy một màu xanh thiên khải, sực nồng một mùi đất ngai ngái… Nồng nàn như những gì thân thuộc nhất. Mà day dứt như một nỗi nhớ tình nhân. Tôi yêu mùi đất đến kỳ lạ!

Giờ giữa Sài Thành ồn ào khói bụi, có mưa tê tái tháng ngày thì cũng khó lòng tìm thấy một mùi đất bình yên như đất quê yêu mến. Mùi đất thành phố - dù có - cũng bảng lảng vô chừng…

Nhìn mưa ngòai cửa, hàng hiên sũng nước… Thèm đến mị người được thành con trẻ. Được chạy tung tăng tắm mưa thỏa thích, rồi chui vào vòng tay ấm áp của mẹ, thưởng thức chén cơm nguội ăn cùng vài con mắm cá linh. Đợi mưa dứt, chạy ngay ra vườn hít lấy hít để mùi đất sau mưa nồng nàn vô tận. Không gì có thể sảng khoái như thế! Không gì có thể bình yên như thế!

...

Mưa. Mùa mưa đã về… Ra phố cô đơn vòng xe sũng nước, ta nhớ gì không mùa cũ đã xa?

...


Friday, April 25, 2008

Đường xưa



Nghe lại một khúc buồn ngày cũ...

...

Rất thích bài hát này, chẳng hiểu vì sao?!?

Đôi khi, mong một lần được lạc bước về miền kí ức, tìm trong năm tháng mong manh đời mình, đã bao giờ chạm đến những vì sao xa lắc?

Hương thời gian thảng hoặc trong gió... Ta gọi mùa qua bằng tiếng hát... Ta níu mùa xưa bằng những giấc mơ...

Rồi ta sẽ bước chới với, khi người khuất xa chân trời... Sẽ là ta, nhưng là một ta khác. Ta của ngày mai không bao giờ là ngày hôm qua dịu vợi. Không có người, ta vô nghĩa hanh hao...

Đi về phía mai sau, chới với những bước dài quạnh quẽ .. sẽ còn gì nếu không phải chính ta?

Thấp thoáng dáng yêu thương ngày mai... Đâu đó, xa mà gần, thực mà hư, chưa tìm thấy đâu có nghĩa là không bao giờ...!!!

Bước chân vào cõi thăm thẳm, đừng bao giờ để mình lạc lối...

Sẽ không lạc lối, vì ta còn có đường xưa để quay về... Còn có ngày tháng đã qua mà nương náu... Và còn hy vọng thắp sáng mai sau...

...

Nghe lại một khúc buồn ngày cũ... Đã thấy phôi pha!



Wednesday, April 23, 2008

Sao ta không bao giờ quẳng được gánh lo âu?


Mới hai mươi mấy tuổi nông nổi đầu đời, mà chưa bao giờ hoàn toàn không vướng suy tư.

Kẻ sống nhiều nhất là kẻ suy tư nhiều nhất! – Biết vậy, nhưng chẳng mong thế bao giờ!

Sao ta không thể vô ưu, hồn nhiên như con trẻ? Ngày dù khóc- cười, đêm vẫn an giấc không mộng mị chiêm bao.

Sao ta không thể nhàn sinh như một lão nhân bạc tóc? Ngẫm lại thế sự đã qua, rồi sẽ về hư vô với môi nở nụ cười.

Sao ta không thể thả trôi mình như gió? Bay muôn hướng tự do trời đất, đi qua nhân gian như một vị khách tự tại không ưu phiền.

Sao ta không thể sưởi ấm chính mình như nắng? Mang theo mùi thời gian, hương năm tháng soi rõ quãng đời mình.

Sao ta không thể lãng quên những niềm đau, nỗi tiếc nuối? Để chỉ biết nở nụ cười, long lanh đáy mắt hằn nỗi an vui.

Sao ta không thể cứ giả vờ như chính ta ngây ngô khờ dại? Để không biết dối gian, lừa lọc; vẫn tin yêu dẫu song gió ba đào.

Sao ta không thể đứng vững và tự đi bằng đôi chân chính mình về phía trước? Đi muôn dặm cho thỏa khao khát tìm tới chân trời.

Sao ta không bao giờ quẳng được gánh lo âu?



Tuesday, April 22, 2008

Mộng


Ta nằm mơ một giấc mơ kì lạ…


Lạc trong một cõi vô minh nào đó, xung quanh tòan bóng tối. Tối đen đến mức xòe tay không thấy ngón. Âm thanh trôi ra khỏi môi thì bay ngược lại ập vào tim mình, lạnh lẽo, vô hồn. Một mình. Ta chỉ có một mình. Ta lạnh run người. Da thịt rét mướt. Tim buốt nhói. Ta không biết đâu là phương hướng. Ta cố căng mắt trong bóng đen dày đặc, cố tìm một chút tín hiệu mỏng manh nào đó, để biết rằng: ta đang ở đâu? Ta phải đi lối nào?

Đột nhiên chung quanh chuyển từ đêm đen sang không gian mờ sáng, ảo ảnh bùng nổ một cách vô thức. Ta như con thiêu thân nhỏ bé rớt trong một màn ảo ảnh bao la… xoắn xít những hình ảnh phi thực, không đầu không cuối. Ta bồng bềnh tâm tư. Ta mỏi mòn trí óc. Rồi ta sợ. Sợ vì bất giác đâu đó những hình ảnh ma mị ùa về. Thảng thốt ta rùng mình. Rồi bỏ chạy.Ta chạy… chạy… và … chạy…

Cảm giác chạy mải miết trên một con đường tăm tối, mờ ảo những bóng màu đa biến, chung quanh như đang bủa vây thật đáng sợ. Nghe chính tiếng bước chân mình, hoang hoải, ầm ĩ mà mơ hồ… Ta cố hết sức có thể để chạy thẳng hướng về phía trước. Tâm động. Trí bất minh. Mà người thì đang vắt cạn sức bung mình vào bóng tối trước mặt. Ảo ảnh rớt lại sau lưng.

Phía trước, đột ngột một quầng sáng… Đột ngột một hy vọng le lói…

Hơi thở dồn dập hơn, ta cố rướn mình…

Rồi thì, cuối con đường, vài tia nắng đã hửng. Ta bước ra một vùng ánh sáng – mà ánh sáng cũng ảo mờ, nhạt nhòa khó hiểu. Một làn gió khẽ thổi qua, mơn man da thịt. Gió mang hơi tinh sương ban mai.

Một người thiếu nữ đứng lặng im nơi gốc cây hoang dã. Tóc xõa dài bay bay như gió mùa xuân tới. Mắt long lanh niềm sương khói. Thiếu nữ nhỏen miệng cười, môi mấp máy, khe khẽ hát lên một giai âm nào đó… Nghe vừa cô đơn, vừa tiếc nuối… Giai âm lạc lõng giữa chung quanh tranh sáng tranh tối… Vài tia nắng hửng chưa đủ xua đêm bằng ngày.

Ta cố lắng nghe! Cố suy nghĩ và đóan xem bài hát thiếu nữ đang cất giọng kia là gì. Mà tiếng hát quá nhỏ. Giai âm lại vô chừng như tan trong gió.

Ta định mở lời, hỏi xem thiếu nữ đang hát lời gì, thì giai âm khẽ khàng kia im bặt. Thiếu nữ nhìn ta bằng ánh mắt buồn bã mà như xóay sâu tận tâm can. Rồi thiếu nữ cất tiếng nói – rõ ràng và trong veo như ngọc: “Đừng đi tìm những gì viển mộng… Hãy nhìn vào tôi anh sẽ thấy chân trời…”

Nhan sắc hư ảo kia cứ như mộng mị, bỗng dưng mờ nhạt… Nhòa dần. Rồi từ từ tan biến. Cứ như một cái vẫy tay tạm biệt, vẫy rồi thì người đà xa khuất. Tiếng nói trong veo như ngọc còn văng vẳng…

Chỗ thiếu nữ đứng khi nãy bây giờ chỉ là một cành loa kèn trắng, rung rinh trước gió…Khung cảnh lại trắng mờ… Rồi sáng bừng lên trước mắt một đường chân trời xanh biếc và thăm thẳm. Dậy lên trong ta một xúc động lạ lung… Ta đưa tay về phía trước, thảng thốt gọi một cái tên vô nghĩa. Rồi ùa chạy… chạy về phía xanh mênh mông…


Giật mình tỉnh giấc. Mê sảng thì không tốt cho tâm trí. Ngày đã bắt đầu… Thực sự bắt đầu…

Ngỡ ngàng. Ta bỏ quên gì đó trong cõi chiêm bao kia mất rồi!


Friday, April 18, 2008

Nhảm!



Ngày không dài như mình tưởng...

Nhưng lại rối bời những lo lắng ko lối thoát! Suy nghĩ những chuyện không đâu, rồi thêm nhức đầu! Chán nhỉ?!!?!!

Cho mình thêm thời gian... Mà thời gian có nghĩa lý gì nếu không tìm ra giải pháp? Tự đào huyệt chôn mình còn may...

Đâu có Bụt như trong cổ tích để mà ngồi khóc thiệt to... Thì thôi, hão huyền mộng mị làm gì!

Tuần nối tuần, đang chờ một cuộc hồi sinh...

Entry ngắn cũn cỡn... Mà lòng thì lởn vởn ưu tư ko dứt đc! Rối rắm. Mịt mờ.

Thôi thì chờ...



Thursday, April 17, 2008

Cánh cửa không bao giờ đóng...


Có một căn phòng cô đơn. Nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ, gió chiều len nhẹ qua chấn song... Căn phòng trống. Chỉ có nắng, gió và thủy tinh vỡ vụn dưới chân. Mùi đất oi nồng.

Sau những cuộc vui, căn phòng còn lại chính mình. Vẫn là chút nắng, chút gió, và thủy tinh vỡ... Mùi đất oi nồng.

Sau những ngày buồn, căn phòng hoang hoải tiếc nhớ, day dứt thêm niềm cô đơn. Lại chỉ còn chút nắng, chút gió, thủy tinh vỡ và mùi đất oi nồng.

Rướn mắt nhìn về phía ngoài khung cửa sổ, trời vẫn xanh, mùa vẫn đẹp, đời vẫn tròn đầy! Thả tâm hồn bay ra ngoài cánh cửa... đường lao xao sỏi đá, lối nhỏ đìu hiu mà vẫn bình yên vô cùng...

...

Căn phòng không còn trống nữa. Sau những mùa đi qua, sau tháng năm mải miết... căn phòng cũng níu giữ lại cho riêng mình... chút hư hao ngày cũ, chút vô thường buồn - vui...

Bây giờ căn phòng đã đầy... đã đầy mà còn mông mênh lắm! Còn vô chừng, còn mơ hồ trống vắng xanh xao...

...

Có người đi qua, ghé mắt trông, quan tâm mà bảo một lời cứa lòng: "Đóng chặt cửa thế, có sợ chính mình rồi sẽ tăm tối? Có lo chút nắng, chút gió, thủy tinh vỡ hay mùi đất oi nồng cũng chóng tiêu vong? Phôi phai không chừa một ai..."

Ờ thì sợ, ờ thì lo, ờ thì mông lung nghĩ ngợi...

Cánh cửa phòng có đóng bao giờ đâu! Chỉ khép hờ, hờ hững mà trót lạnh lùng, vô tâm nên trót quên lãng.

Cánh cửa chưa bao giờ đóng! Chỉ là khép tạm, là dối mình chút thôi!

Và hy vọng...

Chút nắng sẽ tan...
Chút gió sẽ hóa hư không...
Thủy tinh vỡ sẽ lụi mình trong đất...
Mùi đất oi nồng sẽ chỉ còn là vướng vất mơ hồ...

Căn phòng sẽ lại trống. Im lặng. Nhưng biết đâu, đó là lặng im an bình thân phận. Biết đâu nó đã kịp giữ lại cho nó một bóng hình... Biết đâu đã kịp có ai đó nhận ra... Sinh khí sẽ tràn đầy!

...

Cánh cửa sẽ không bao giờ đóng...



Tuesday, April 15, 2008

Phiêu diêu một khúc ca buồn



Tự nhiên hôm nay không muốn viết, chỉ muốn được ngồi vẩn vơ suy nghĩ, nghêu ngao lời gió lộng một khúc hát phiêu diêu...

Bất ngờ nghe được bài này, không phải quá tuyệt vời hay là một tuyệt phẩm không thể so bì, nhưng không hiểu vì sao, bỗng dưng lại yêu mến một cách kỳ lạ...!

Giai âm cứ như sương mờ, ca từ như gió thoảng... mà dấy lên trong ta những bồi hồi khó lý giải, những bâng khuâng man mác vô chừng...Nỗi buồn bất chợt - như nắng cuối ngày, như gió tàn đêm. Vô hình.

Có lẽ... ta thấy mình trong một góc nhỏ nhoi nào đó... Nhớ mùa trăng cũ, mải miết đi tìm bóng ngày qua lẻ loi vụn vỡ ... và vẫn rì rào nhớ một gì đó mơ hồ xa xôi, mơ hồ gần gụi...


Nhắm mắt. Lặng im. Nép mình trong đêm tối. Để cho giai điệu chảy thành dòng len lỏi tâm tư... Ta lạnh một nỗi cô đơn. Ta mơ phố cũ ngày thơ...

Phố Mùa Đông
Sáng tác: Bảo Chấn

Phố sương mù, phố chưa lên đèn
Núi quanh đồi nhớ mùa trăng cũ
Từng dốc phố cuốn quanh núi đồ,
vẫn đi tìm bóng trăng lẻ loi...

Tháng mưa về, tiếng mưa ru hời
Phố bên đồi đứng chờ em tới...
Hồ xanh thắm trong mưa buồn rơi
Tiếng em cười nói quanh đời tôi!

Mai tôi đã rời xa núi đồi
Sẽ mang theo hương đêm ngày cũ
Lời tôi hát đồi núi chập chùng
Có đôi khi nhớ thiên đường xưa...

Mai tôi sẽ rời xa kỷ niệm
Sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ
Tình em có hằn vết son buồn
Khép đôi môi câu hát vô thường...!


Lối em về rẽ qua phố chợ
Lũ thông già vẫn rì rào nhớ
Vì em đã mang theo ngày thơ
Ánh trăng về giữa đêm mộng mơ...


...


Có gặp lại thiên đường xưa hay không, chẳng là điều to lớn! Có chăng là giữ lòng xanh thắm cơn mưa đầu, tinh khôi ánh trăng hồn nhiên ngày cũ...
Thích nhất hình ảnh "Khép đôi môi câu hát vô thường..."!

Saturday, April 12, 2008

New office - New house


Hai tuần vào công ty, chút áp lực, chút niềm vui và những bất ngờ thú vị... Tạm hài lòng!

...

Lúc đầu cũng hơi buồn, vì tựa như kẻ lạc loài - phải ngồi khác phòng với mọi người (vì không đủ chỗ) - thấy tủi thân! Cũng may có hai "hàng xóm" khá dễ thương và tốt bụng, cởi mở kết giao, vậy là được thêm hai đồng nghiệp tốt.

...

Rồi hôm nay, cả bộ phận mình làm việc "chuyển nhà". Qua văn phòng mới - "sang" hơn, tiêu chuẩn hơn, cao cấp hơn... Nhưng, cũng kéo theo đó không ít bất tiện, mà chỉ đành chấp nhận thôi, biết sao bây giờ?!

Nhưng thực tâm, mình dễ chịu. Vì văn phòng mới, cả tập thể chung một không gian - cùng thở, cùng sống, cùng làm việc; chung tiếng nói cười, chung niềm chia sẻ... - bớt thấy mình lẻ loi.

...

"Nhà mới" - niềm vui mới - khởi đầu mới...

... và, dĩ nhiên, những thử thách mới. Nỗ lực nhiều hơn, hy vọng cũng nhiều hơn...

Welcome to new office, Jera!



Friday, April 11, 2008

Mong gặp lại cơn mơ ấy!


Có những đêm mộng mị, dẫu mệt nhoài sau ngày dài lẻ phận, vẫn không thể an nhiên giấc bình thường. Và ta mơ... Chiêm bao những điều đã qua, những gì chưa tới, và những khát khao còn xa tầm với...

Những giấc mơ đến. Có khi là những mông lung phi thực tế, biểu tượng cho những điều trông đợi, những lo toan của ngày. Có khi là những hiển hiện rõ đến lung linh của những hình ảnh kí ức, cứ như đang xem một bộ phim hồi kí - thấy mong manh năm tháng đã qua đời mình. Có khi lại là những khung hình giản đơn, có ta, bè bạn, gia đình... với những đối thoại thường nhật - thật đến độ tưởng chừng không còn là chiêm bao nữa! Và cũng có những cơn mơ... mơ hồ một cảm giác ấm áp, mơ hồ một xúc cảm bâng khuâng... Ta day dứt nhớ, tiếc!

Mơ về một ngày nào đó... một nơi nào đó... một khung cảnh nào đó - có khi lạ, có khi quen - và ... một người nào đó!

Trong cơn mơ ấy, ta mà không phải là ta. Lững lơ trong hàng triệu những cảm giác miên man - như một cánh bướm bay trong muôn trùng tơ mộng mị. Ta tin là thật đến ngô nghê! Để rồi sáng ra, giật mình và tiếc nuối... Mơ ngọt ngào và ấm áp như thể một tách trà mật ong dịu vợi. Và ta mải miết tìm lại cảm giác phi thực. Mải miết khát khao được sống lại một lần chiêm bao dịu dàng như thể... Thèm đến tê người nhấm nháp một lần nữa tách trà mật ong kia!

Rồi cơn mơ ấy cũng trở đi trở lại... mỗi lần một cảm giác khác nhau... mà vẫn ấm áp đến xót xa, ngọt ngào đến day dứt! Thảng hoặc trong ta một niềm riêng chôn giấu. Thảng hoặc những khao khát như lửa - cháy sáng miền tăm tối lòng đơn côi. Thảng hoặc những hanh hao như gió - thổi dịu dàng mà nghe bão nổi tâm tư. Nhưng biết, tự biết với chính mình, chỉ là những giấc mơ dài miên man mộng ảo. Ừ thì chiêm bao không thể nào là thật. Ừ thì, mơ thôi!

Những giấc mơ có sức mạnh thật khó lý giải. Nó có thể cuốn dậy những mong manh sâu kín nhất đáy lòng, để rồi mộng mị hóa thành những ảnh hình đầy mê lực, rồi vỡ tan như thủy tinh thành vạn muôn mảnh vỡ - mà mỗi một mảnh nhỏ lại ghim chặt nơi lòng người, ứa máu. Đau mà vẫn còn mơ...

Nhưng ngẫm lại, mơ cũng diệu kỳ lắm! Gió bụi năm tháng không thể làm vẩn đục. Bộn bề lo toan không thể mờ xóa. Như một nơi chốn bình yên trong tâm khảm, cho lòng người nương mình ẩn náu, tránh bão trú giông.

Và với riêng ta... Đôi khi, giữa cái đơn lạnh thân phận, giữa những khói bụi đời thường, ta lại cám ơn những trằn trọc đêm thâu, để cho ta nhiều chiêm bao, mộng mị... Và ta biết ấm áp là gì, và ta biết khát khao là thế nào... Dẫu rất xa vời khoảng cách mơ - thực, ta vẫn không quên nuôi hy vọng, ấp ủ niềm tin...

Lắm lúc sóng gió vô thường, ta lại thèm được mộng mị...

Và nhiều những khi cô đơn, ta lại mong mỏi chiêm bao...

Mong gặp lại cơn mơ ấy, để nương náu trái tim mình...

...



Wednesday, April 9, 2008

Cuối chiều còn ta...



Một ngày như mọi ngày. Ta bình thường chờ nắng, ta bình thường đợi mưa. Tìm một khoảng trống vô hình, nép tâm trí mình vào đấy! Tạm quên nghĩ suy vơ vẩn, tạm quên xa xót vu vơ... Tập trung vào công việc, mệt nhoài, rồi kiệt quệ. Thấy mình còn sống sau một ngày lơ lững - thật may!

...

"Chiều. Chiều rồi. Một chiều êm ả như ru..." - ngồi vùi đầu trước máy tính trong phòng máy lạnh, tự nhiên thèm cái cảm giác ngồi đón chiều để được cảm nhận hương vị của chiều như thế! Là cảm giác, là mơ mòng...

Một ngày lại sắp hết. Chiều là dấu chấm lửng để đêm tới, trước khi ngày hoàn toàn kết thúc. Nếu đêm là không gian của những nỗi niềm sâu kín, là nơi của những mong manh sương khói u sầu. Thì chiều, là thềm nắng, là vườn thu... là nơi hội tụ những niềm xa vắng... Bước chuyển mình của ngày vào đêm. Bước chuyển mình của bâng khuâng thành tiếc nhớ. Hoàng hôn còn là nỗi ám ảnh phận người!

Có đôi lần, ngồi một mình trong chiều dần xuống. lạ kì là giữa cái mênh mông và nắng cuối ngày đang tắt đó, tôi lại không hề buồn bã, không hề suy tư. Tôi cũng không cảm thấy cô đơn dẫu chỉ chính mình giữa bao la gió. Tôi chỉ thấy ấm áp. Ấm áp như cảm giác nắm lấy một bàn tay. Tôi chỉ thấy bình yên. Bình yên như mặt nước gương phẳng lặng hồ thu. Lạ lùng làm sao!

Nhưng có lẽ đó là vì những lúc ấy, tôi đợi hoàng hôn nơi mái ấm gia đình. Vì thế mà tôi biết, chiều để tụ họp đoàn viên, để ấm lòng bữa cơm gia đình phất phơ làn khói. Và mình đâu có bơ vơ.

Còn ở mùa xuân của tuổi đời nông nổi, nhưng cũng không ít khi tôi nghĩ về hoàng hôn đời mình. Không biết sẽ thế nào nhỉ? - Đầm ấm con cháu hay quạnh quẽ cảnh đơn côi? Thanh thản bình an hay vẫn còn chênh vênh đau đớn? Bất giác, sợ ngày mai...

Cha mẹ ta cũng đang tuổi về chiều. Chẳng mấy chốc hoàng hôn sẽ đi vào đêm. Tôi không dám tưởng tượng khi ngày tắt nắng ấy, tôi sẽ ra sao? Có can đảm đón nhận nó vì là lẽ tự nhiên muôn đời. Hay đau đớn tiếc nuối mãi không thôi? - Tôi chắc sẽ khóc nhiều lắm, vì đau!

Còn đương xuân thì đừng để hoài phí. Khởi bước từ ban mai, ngày về là chiều nắng tắt. Hãy cố sao cho hoàng hôn vẫn nhiều nắng ấm, vẫn đẹp tươi vì đã sống trọn vẹn với mình rồi!

...

Cuối chiều. Còn ta với những niềm thơ thẩn. Chỉ là thoáng qua vậy thôi! Vì ta biết, yêu lắm hoàng hôn nhưng cuộc dời vẫn còn đầy bình minh nắng ấm, vậy cớ gì mà không tin, không hy vọng... Mai lại bắt đầu đi từ phía ban mai...



Tuesday, April 8, 2008

Thắp nến lên bạn nhé!


Hai ngày cuối tuần, ngoại trừ thời gian vùi đầu ôn bài thi anh văn, còn lại là... thảnh thơi, mà trống trải.

...

Nhiều lúc, cảm thấy mình chật vật làm sao để có thể sống vô ưu - hay chỉ vờ là vô ưu trong bề bộn cuộc sống này. Đôi lúc, tự giận chính mình - lênh đênh, vô chừng và chẳng mấy giữ vững lòng tin. Bên ngoài là một người lạc quan, thật tâm, không đến nỗi bi quan, nhưng cũng là một kẻ vẩn vơ, nghĩ mông lung những vô thường không thể nắm bắt. Phí hoài chính mình.

...

Café tối. Quán xinh. Góc bình yên. Với bạn tri âm đã nhiều lần lỗi hẹn. Thấy mình còn chút sẻ chia.

Ngồi nghe bạn tâm tình, tôi đọc trong mắt bạn có ánh nhìn thăm thẳm, dịu vợi một nỗi niềm day dứt. Tôi biết bạn yếu mềm, nhưng tôi cũng tự hào bạn bản lĩnh. Chuyện của bạn làm tôi giật mình, hóa ra, cuộc sống vô cùng vô tận này, cũng có lắm những bất thường mà hạnh phúc như thế! Tôi biết bạn đã yêu. Tôi tin bạn rất yêu. Và, tôi cũng thấy bạn đau, tim đang khóc mà mắt thì kiềm lệ ướt. Tôi đau cùng bạn. Và tôi đau một nỗi mơ hồ riêng tôi.

Dẫu sao thì bạn cũng hạnh phúc! Bạn hạnh phúc vì bạn biết mình hạnh phúc, vì bạn biết tin vào cảm giác con tim, vì bạn dám dấn thân. Như bạn nói, bạn sẵn sàng phỏng lưỡi để nếm cho biết hương vị một món ăn ngon. Tôi mừng vì bạn đã nếm trải mặn ngọt đủ đầy. Nhưng tôi cũng buồn, vì bạn lụy một chữ tình mà đêm đêm vẫn cứ nằm đau, nước mắt ướt gối lẻ loi...

Nhưng tôi phục bạn. Và tôi buồn cho chính mình. Tôi còn lưng chừng. Tôi còn vô định. Còn dè dặt những nỗi niềm sâu kín, chưa dám bước, chưa toàn tâm để dấn thân. Và thế là tôi... rơi... Rơi sâu xuống vực sâu, để niềm kiêu hãnh và tự tôn dìm mình tận đáy. Vực sâu của sự cô đơn.

Là tri kỉ của nhau, tôi cầu bạn bình an và hạnh phúc. Tôi mong bạn biết dừng lại để đi tiếp, biết quên để chắp cánh bình yên. Tôi không bao giờ thích nước mắt của bạn hữu, nhất là nước mắt đau đớn vì tình yêu của những người con gái tôi trân quý. Tôi sợ. Vì soi bóng mình trong nước mắt bạn, tôi sẽ thấy mình là tệ hại, và vô tâm đến dường nào. Cũng may là, tối qua bạn không hề khóc!

Bạn kể cho tôi mà như mưa trút đầu mùa. Ào ạt, hoang hoải, đầy da diết và ám ảnh. Tôi biết bạn chân thành. Tôi thương bạn nhiều hơn!

...

Xe chạy vòng phố đêm. Bạn cám ơn tôi vì đã giúp bạn biết tự nhìn lại chính mình. Nhưng bạn biết không, tôi cũng thầm cảm ơn bạn vì điều tương tự.

Ngẫm lại chính mình qua trải nghiệm của người khác - của bè bạn, tri âm - tôi thấy mình lớn hơn một chút. Cũng tự thương lấy chính mình thêm một chút. Nhưng tôi luôn tự tin ở chính mình. Tôi biết mình ở đâu, là ai, đang chờ đợi, mong mỏi điều gì. Tôi còn biết chính mình, thế là đã đủ đầy!

...

Hôm qua nghe xonefm, vô tình nghe lại một câu chuyện cũ.

"Trong một căn phòng có 4 ngọn nến.

Ngọn nến thứ nhất thở than: "Tôi là Hòa bình, thế giới bây giờ vẫn còn người tàn sát người, vẫn còn người người tranh đấu giành quyền lợi của nhau. Hòa bình tôi thật là đã trở nên vô dụng!" - nói xong, ngọn nến buông mình leo lét, rồi tắt dần.

Ngọn nến thứ hai cũng trầm ngâm lên tiếng: "Tôi là Tình yêu, con người ai cũng cho là điều quan trọng nhất. Nhưng thực tế thì sao, lòng người bây giờ chỉ là óan hận, là tự kỷ, là tị hiềm, ganh ghét... Tôi biết mình đã không còn là jì trong cuộc đời này nữa...." - rồi ngọn nến cũng tắt ngấm.

Ngọn nến thứ ba đang mờ ảo cũng cất lời oán than:"Tôi là Niềm tin. Trong một thế giới mà Hòa bình và Tình yêu cũng trở nên vô giá trị, thì dường như, tôi cũng đã trở nên một thứ gì đó quá xa xỉ, phi thực tế... Đáng buồn làm sao! " - nói rồi ngọn nến vụt tắt, chỉ còn lại làn khói trắng mỏng manh.

Một cô bé bước vào căn phòng - bây giờ đã trở nên thật là tăm tối, vì chỉ còn mỗi một ngọn nến hanh hao. Cô bé giật mình thốt lên:"Ôi, tại sao thế này, tại sao tất cả các bạn lại đều tắt ánh sáng? Các bạn đã làm cho cuộc sống trở nên tăm tối biết dường nào!"

Lúc bấy giờ ngọn nến thứ tư mới lên tiếng:" Cô bé yên tâm, còn tôi đây mà - tôi là Hy vọng - chỉ cần tôi còn chút ánh sáng mỏng manh yếu ớt cuối cùng, thì cô bé vẫn có thể dùng tôi để thắp sáng lại các ngọn nến kia!"

Một câu chuyện cũ. Nhưng chưa bao giờ là không đúng. Cuộc sống luôn tồn tại, chỉ cần con người còn biết hy vọng.

Như đã có lần nói, bây giờ tôi cũng tập tành hy vọng...

...

Tôi sẽ thắp nến lên. Bạn cũng thế, bạn nhé! Thắp ánh sáng cho tâm hồn mình...



Saturday, April 5, 2008

Ngày bắt đầu bằng cơn mưa...


Sáng sớm hôm nay tự dưng trời đổ một cơn mưa rì rào xanh mướt, gió len qua khung cửa sổ đánh thức tôi. Nằm lười chưa muốn thức dậy, ngóng mưa dệt tơ khung cửa, bất chợt len lỏi tâm tư một nỗi niềm mơ hồ... xa vắng nhớ... xa vắng quên...

Nắng mưa là chuyện của trời đất. Đời người qua lắm mùa nắng cũng trải nhiều cơn mưa. Từ thiếu thời đến tận bây giờ, tôi cũng đã qua không biết bao ngày mưa nắng. Nhưng giữa vô vàn mưa - nắng vô thường đó, có những cơn mưa đi qua, đã xa, vẫn như còn ở lại - xanh mướt lòng tôi!

Nhớ lắm... Những mùa mưa kí ức đong đầy! Có dại khờ, tình cảm đầu đời bỡ ngỡ. Có tinh khôi ngày tháng hồn nhiên. Có bâng khuâng những niềm vui con trẻ. Cũng có miên man chút buồn vu vơ... Nhiều, thật nhiều những mùa mưa qua... cho ta - như chồi non nảy mầm cuộc sống, lớn dần, trưởng thành, và tắm mát những tháng ngày còn chưa xa bằng tình yêu thương, hoài niệm tuổi thơ và những mộng mơ trong veo cơn mưa thời mới lớn... Bồi đắp trong ta một tâm hồn xanh mát mưa đầu mùa, xôn xao gió hát...

Có ngày mưa giông mới quý ngày nắng đẹp. Nhưng cũng vì nắng hạn cháy khát mà biết yêu lắm những cơn mưa!

Ngày bắt đầu bằng cơn mưa... Ta bắt đầu từ ngày xưa...

Thursday, April 3, 2008

Không đề


Tự nhiên em nhớ ngày quen nhau
Anh đem nắng mai vào tiếng hát
Sưởi ấm tim em bằng guitar dìu dặt
Trói em vào tim anh!


.


Khúc hát ban đầu xanh mướt màu xanh
Xanh như ngọc
trong veo niềm mơ ước...
Em tin mình mãi có nhau cùng đi về phía trước
Vậy mà, rồi người cũng xa!

Tự nhiên em nhớ da diết những điều đã qua
Ngọt ngào và nước mắt
Hạnh phúc dối lừa và niềm tin rất thật
Tình yêu bây giờ có cổ tích đâu anh?


.


Em yêu anh
rất mực yêu anh!
Nhưng trái tim anh ko là của em trọn vẹn
Nước cuốn dây tơ hồng, lỗi hẹn...
Em hóa đá góc đường - nơi sẽ rồi lãng quên...


Tự nhiên em muốn cất lời một khúc hát không tên
Cho mùa đã xa, cho mùa chưa tới...
Mùa đi cùng tháng năm - em là người chờ đợi
Em khẽ ru mình chiếc lá đánh rơi!


.


Chìm trong những nỗi chơi vơi
Có lúc em thấy mình vực thẳm
Sau mùa bão giông, biết có còn nắng ấm?
- Mà nắng ấm nghĩa gì khi em thiếu anh?!

Tự nhiên em muốn chạy về phía có anh
Đuổi bắt người - chỉ còn là mộng ảo
Đuổi theo giấc mơ của chính mình - chao đảo
ngả nghiêng rơi vào nỗi nhớ mơ hồ


.


Nhớ để mà quên, quên mà còn mơ
Để đau hơn khi nhìn anh vui tình mới
Xa lắm rồi, mà sao còn cố với
Em đợi một điều vô nghĩa
và đau!!!

Tự nhiên em thấy trái tim mình bạc màu
Biết tự nhắc: thôi nhớ, thôi thương, thôi mơ ngày tháng cũ
Vậy mà đến bây giờ vẫn còn ủ rủ
Ấp ủ những điều cho chính mình đau


.


Sẽ cố quên, xóa hết những niềm đau
Để tìm lại chính mình trong bóng ngày qua đổ vỡ
Nhìn lại thấy mình: dại khờ yêu, rồi đau khổ
Nỗi đau nguội dần rồi mà cứ nhớ mông lung...

...


Tự nhiên dạo một vòng blog, rồi ngồi ngẩn ngơ, rồi viết một bài... thơ thẩn. Buồn khó hiểu.



Wednesday, April 2, 2008

Khởi đầu mới


Trời xui đất khiến thế nào mà lại begin công việc mới ngay ngày Cá Tháng Tư. Nghe cứ như đùa, nhưng mà, thiệt tình là... mình đã có công việc mới và start 1st working-day của mình rùi!!!

Sau 2 tháng free và cắm đầu vào mấy chương trình học luyện thi, vậy là mình cũng đã có công việc mới - cố gắng "cày" để kiếm money mà tung tăng hưởng thụ mới được!!!

Nhờ ơn trên ban phúc, sau gần tháng chờ đợi, đã chính thức bước chân vào... Vinagame - chung "ổ" với Cathy Lẳng. Công việc ngày đầu tiên nói chung là ... khá vất vả. Sau khi đến công ty từ 8h sáng, waiting khoảng ... gần 1 tiếng, nhận việc, chờ IT set up computer... thì đã phải lao ngay vào công việc... online, lướt web và ... chat!!! Có lẽ, cứ nên xem như "ưu đãi" ban đầu, tận hưởng để sau này "cày" cũng đỡ tủi phận. Người ta thường nói: "hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai" - đằng này, sung sướng trước, chắc bĩ cực sẽ "quằn quại" lắm, Mô Phật, xin Chúa thương xót lòng lành!!!

***

Hôm nay Cá Tháng Tư nên từ sáng đến giờ ko ít kẻ hăm he cho mình ...ăn Cá. Nhưng mà, may qué, hên seo là em chưa ăn con nào! Mà tụi nó làm như mình nob lém ko bằng, hừg, đừng tưởng có thể dzụ đc ta nha - hôm nay ta quyết ko tin ai!!!

Nghĩ lại mấy mùa Cá năm trước cũng có nhìu kỉ niệm dzui dzui... Năm nay ko đi câu ai cả, cũng bùn... Thui, tui tích đức thì Trời phù hộ - đừng cho con ăn phải Cá của đứa nào nhe!!!

Thiệt, ngày jì mà ... cứ phải đề phòng, lúc nào cũng bất an, đắn đo thiệt - giả. Mệt ghê!!!!

***


Ngồi nghỉ trưa và viết blog thế này, thú thực là... cũng có chút chạnh lòng nhớ OneStep.

Vạn sự khởi đầu nan (hi vọng ko có vế sau "gian nan bắt đầu nản"!). Cố gắng thiệt nhiều, nỗ lực thiệt nhiều... Hy vọng cũng nhiều nữa... Lúc này, mình cũng tập tành hy vọng...

***

Đường dài phía trước còn xa
Vững vàng chân bước sẽ qua thác ghềnh

Mong là vậy!