Ta nằm mơ một giấc mơ kì lạ…
…
Lạc trong một cõi vô minh nào đó, xung quanh tòan bóng tối. Tối đen đến mức xòe tay không thấy ngón. Âm thanh trôi ra khỏi môi thì bay ngược lại ập vào tim mình, lạnh lẽo, vô hồn. Một mình. Ta chỉ có một mình. Ta lạnh run người. Da thịt rét mướt. Tim buốt nhói. Ta không biết đâu là phương hướng. Ta cố căng mắt trong bóng đen dày đặc, cố tìm một chút tín hiệu mỏng manh nào đó, để biết rằng: ta đang ở đâu? Ta phải đi lối nào?
Đột nhiên chung quanh chuyển từ đêm đen sang không gian mờ sáng, ảo ảnh bùng nổ một cách vô thức. Ta như con thiêu thân nhỏ bé rớt trong một màn ảo ảnh bao la… xoắn xít những hình ảnh phi thực, không đầu không cuối. Ta bồng bềnh tâm tư. Ta mỏi mòn trí óc. Rồi ta sợ. Sợ vì bất giác đâu đó những hình ảnh ma mị ùa về. Thảng thốt ta rùng mình. Rồi bỏ chạy.Ta chạy… chạy… và … chạy…
Cảm giác chạy mải miết trên một con đường tăm tối, mờ ảo những bóng màu đa biến, chung quanh như đang bủa vây thật đáng sợ. Nghe chính tiếng bước chân mình, hoang hoải, ầm ĩ mà mơ hồ… Ta cố hết sức có thể để chạy thẳng hướng về phía trước. Tâm động. Trí bất minh. Mà người thì đang vắt cạn sức bung mình vào bóng tối trước mặt. Ảo ảnh rớt lại sau lưng.
Phía trước, đột ngột một quầng sáng… Đột ngột một hy vọng le lói…
Hơi thở dồn dập hơn, ta cố rướn mình…
Rồi thì, cuối con đường, vài tia nắng đã hửng. Ta bước ra một vùng ánh sáng – mà ánh sáng cũng ảo mờ, nhạt nhòa khó hiểu. Một làn gió khẽ thổi qua, mơn man da thịt. Gió mang hơi tinh sương ban mai.
Một người thiếu nữ đứng lặng im nơi gốc cây hoang dã. Tóc xõa dài bay bay như gió mùa xuân tới. Mắt long lanh niềm sương khói. Thiếu nữ nhỏen miệng cười, môi mấp máy, khe khẽ hát lên một giai âm nào đó… Nghe vừa cô đơn, vừa tiếc nuối… Giai âm lạc lõng giữa chung quanh tranh sáng tranh tối… Vài tia nắng hửng chưa đủ xua đêm bằng ngày.
Ta cố lắng nghe! Cố suy nghĩ và đóan xem bài hát thiếu nữ đang cất giọng kia là gì. Mà tiếng hát quá nhỏ. Giai âm lại vô chừng như tan trong gió.
Ta định mở lời, hỏi xem thiếu nữ đang hát lời gì, thì giai âm khẽ khàng kia im bặt. Thiếu nữ nhìn ta bằng ánh mắt buồn bã mà như xóay sâu tận tâm can. Rồi thiếu nữ cất tiếng nói – rõ ràng và trong veo như ngọc: “Đừng đi tìm những gì viển mộng… Hãy nhìn vào tôi anh sẽ thấy chân trời…”
Nhan sắc hư ảo kia cứ như mộng mị, bỗng dưng mờ nhạt… Nhòa dần. Rồi từ từ tan biến. Cứ như một cái vẫy tay tạm biệt, vẫy rồi thì người đà xa khuất. Tiếng nói trong veo như ngọc còn văng vẳng…
Chỗ thiếu nữ đứng khi nãy bây giờ chỉ là một cành loa kèn trắng, rung rinh trước gió…Khung cảnh lại trắng mờ… Rồi sáng bừng lên trước mắt một đường chân trời xanh biếc và thăm thẳm. Dậy lên trong ta một xúc động lạ lung… Ta đưa tay về phía trước, thảng thốt gọi một cái tên vô nghĩa. Rồi ùa chạy… chạy về phía xanh mênh mông…
…
Giật mình tỉnh giấc. Mê sảng thì không tốt cho tâm trí. Ngày đã bắt đầu… Thực sự bắt đầu…
Ngỡ ngàng. Ta bỏ quên gì đó trong cõi chiêm bao kia mất rồi!