Tuesday, November 18, 2008

Ta biết mùa về, lạnh lắm!


Ta biết mùa về...

...Khi những cơn gió đêm cuốn thốc cái lạnh se sắt vào giấc ngủ. Mơ mà còn thấy mình thèm bếp lửa nhóm lòng. Cuốn mình trong chăn chiếu, giấc ngủ tự kéo đến, lạnh mà ấm, giấc ngon lành tự nhiên cũng bớt chòng chành.

Ta biết mùa về...

...Khi sớm ban mai vẫn lướt thướt ngọn gió lạnh xuyên qua khung cửa. Ngọn gió mùa ve vãn trên gương mặt còn ngờ nghệch vì giấc ngủ dài từ đêm. Cố níu chút ấm áp từ cơn mơ đêm, chẳng muốn rời ra để tỉnh giấc.

Ta biết mùa về...

...Khi luống cuống những vòng xe buổi sớm. Trời se se như khí trời một cõi nào vô minh. Vẫn những cơn gió trẻ mãi không già thổi ào ạt mùa rơi trên vai áo. Trên bàn tay mướt lạnh buổi mai.

Ta biết mùa về...

...Khi một mình play những khúc hát nhuốm màu phai úa. Cảm thức thời gian lại đánh thức trong ta những băn khoăn, trăn trở. Và lòng lại biết lòng đơn côi. Và mình lại biết mình trông đợi: những hy vọng nhỏ nhoi, những đánh đổi muộn mằn, liệu có kịp kéo một cơn gió xuân về sớm?

Ta biết mùa về...

...Khi trên phố người sát vai người, gần nhau để chia lửa ấm. Còn ta, chông chênh sánh bước với gió trời.

Từ độ biết nghĩ suy, vẫn thấy mùa về, lạnh lắm thay!



No comments:

Post a Comment