Friday, November 28, 2008

Nấc thang thứ 150


(Lẽ ra dự tính sẽ viết một entry thật hoành tráng đánh dấu entry thứ 150 này. Nhưng rồi, tự thấy mấy ngày gần đây đã "sản xuất hàng loạt" quá nhiều, nên chỉ vội mấy dòng...)

Nấc thang thứ 150 rồi. Nhanh thật! Đã bỏ lại sau lưng rất nhiều tạp cảm và mông lung.

Quyết định, sẽ tạm dừng ở nấc thang thứ 150 này. Dừng những suy nghĩ nhiều quá đến nổi tự mình thấy phí hoài suy nghĩ.

Chỉ đi thôi.

Sáng mới học được câu này (từ buổi học chất lượng nhất từ đầu chương trình đến giờ - theo cảm nhận của bản thân):

"Cần phải tìm ra những câu hỏi đúng để trả lời, chứ không phải chỉ cố trả lời đúng cho những câu hỏi sai"

Kể từ nấc thang 150 trở đi, tự nhắc lòng, sẽ chỉ quan tâm và tìm kiếm những câu hỏi đúng. Tìm được đã, rồi hãy tính đến chuyện trả lời. Vậy nhé!

Thursday, November 27, 2008

Sau mưa


Đi học về, trời sau mưa trong trong là lạ. Vẫn còn chút hơi nước bảng lảng trong không khí, cộng thêm tiết đầu đông se se lành lạnh, tạo thành một màn cảm giác mơn man da thịt. Tự dưng gợi lên trong người thèm muốn được ve vuốt, ẩp ủ trong vòng tay một ai đó.


Nhờ đi học về, cơ hội long nhong cùng gió (thay vì ngồi rũ mình trong cái-hộp-văn-phòng như thường nhật) mới biết được trời đẹp đến dường này sau mưa.


Người ta hay lấy sau mưa để làm cái đích đến của niềm trông đợi. Sau mưa trời lại sáng.


Nhưng, mình muốn lấy sau mưa làm điểm xuất phát. Đi đón những cơn mưa rả rích sẽ không ngừng tuôn đổ những ngày phía trước. Vì mình biết, thực tế cái cuộc đời rối rắm này, sau mưa, chỉ là một bầu trời trong xanh tạm bợ. Đợi chuyển tiếp cho những cơn mưa khác. Thế thôi!


Nhưng vẫn yêu cái cảm giác sau mưa. Có thêm mùi đất nồng như ngày quê cũ, thì tuyệt vời biết bao nhiêu!


...


Tuesday, November 25, 2008

Chuyện của cô con gái mới về làm dâu


Hình minh họa với ý nghĩa sử dụng cho có hình minh họa

Cô con gái mới về làm dâu nhà người, chưa chi đã học đòi thói "bằng mặt chẳng bằng lòng", nên bà mẹ chồng với mấy mụ mợ, mụ dì xem chừng có vẻ chẳng mấy ưng bụng.


Cũng rõ khổ, sắp đặt cảnh tình éo le, thì làm sao mà con gái người ta chịu đặng. Thử hỏi, gá nghĩa phu thê cũng mấy năm trời, tận tâm tận sức trông nom, chăm dưỡng phu quân, ấy thế mà suýt bị chia quyên rẽ thúy. Gán cô cho phu quân khác, còn chồng mình thì lại thả lọt vào tay người. Làm sao có thể không uất ức lòng?


Nhưng nói chung, bà mẹ chồng cũng chưa đến nổi. Đối thoại dăm lời thì cũng thấy rõ là do bà ta chưa biết rõ ai là dâu thảo, gái hiền. Cái lề thói xưa nay vẫn vậy - chuộng người ngoài mặt, ưng kẻ biết danh - thế nên, mém chút cô con gái sụp cảnh vun cày đất mới nhìn kẻ khác hái trái vườn cũ của mình.


Mà cái chi chi thì cũng phải có đánh đổi. Cũng đã may lắm rồi, cô gái ạ. Chứ khéo khối bà mẹ chồng khác - không những không đồng thuận, mà còn mắng đuổi nữa chứ là...


Tháng ngày tới, phải biết tự răn mình, lấy lễ đối lễ, đừng phụ cái tấm lòng mông mênh trời bể của mẹ chồng với mấy mợ dì. Phải biết cố gắng khôn ra từng ngày, điểm phấn tô son cho cái đầu bã đậu vốn dĩ cứng nhắc nếp nghĩ kiêu căng, ương bướng của cô đi, cô gái à!

Ừ thì, phải thế...

...


Saturday, November 22, 2008

Entry for November 21, 2008


Viết vội vài dòng đánh dấu

ừ thì, lại chuyển đổi

cũng xem như một cuộc ra đi...

...

Vội lắm

nên những toan tính, những âu lo

chưa kịp thành hình đã mờ khói xa vắng!

Vội lắm

nên chưa kịp tự hỏi lòng

có tiếc? có nhớ? có buồn?

hay vui?

những ngậm ngùi không thích hợp cho bối cảnh của lần ra đi này

Nhưng

xét cho cùng

một khoảng thời gian đủ gọi là dài, thì cái gì cũng trở thành kỉ niệm!

Có vuột tay rồi

thì mới vướng vấp cái cảm giác khi còn cầm trong tay

Có tách rời khỏi thường nhật

thì mới hết mình với thường nhật

và iu thường nhật hơn một chút!

...

Những khoảng cách

lại nối dài thêm...

...

Ra đi

Vội lắm

nên chỉ kịp mấy lời vu vơ

cố bước đường xa

Cứ đi, chắc rồi sẽ tới!

...

Khu vườn sau lưng

lá rơi

cũng vội vã

Mùa sang rồi!


--> 21/11/08 Chính thức chuyển vị trí về D.O.A.


(Vẫn còn những âu lo và thách thức cần đối mặt! Nên, con đường trước mắt chắc chắn không có chỗ cho những phút yếu lòng!)


Thursday, November 20, 2008

Unfaithful


Hình minh họa chỉ để câu view :)

- Người đàn bà màu xanh đã phản bội người đàn ông màu đen mất rồi! Dù, người đàn ông màu đen vẫn tận tụy hết lòng. Người đàn bà màu xanh không còn thích người đàn ông màu đen nữa, vì bây giờ màu tím mới là thời thượng.

- Người đàn bà màu vàng thì bỏ rơi đàn con đốm trắng đốm đen cho những người đàn bà khác giày xéo. Ngôi nhà cũng bán thốc bán tháo để người đàn bà màu vàng chạy theo con thuyền tình ái riêng mình. Vậy ra, người đàn bà màu vàng cũng là kẻ phản bội mất rồi!

- Người đàn bà màu hồng chăm chút từng ngày màu hồng trong đời mình, thế nên, đâu thể để lũ trẻ con màu xám làm hủy hoại bức tranh của mình được. Dù thực bụng, người đàn bà màu hồng vẫn có chút yêu thương lũ trẻ, nhưng lực bất tòng tâm. Với lại, người đàn bà màu hồng phải gìn giữ bức tranh màu hồng của mình toàn vẹn cơ mà. Thế nên, người đàn bà màu hồng cũng đành phải giữ mồm giữ miệng thôi. Dù biết, thế cũng là đã phản bội lũ trẻ con màu xám còn gì!

Cuộc sống xô bồ và phức tạp màu sắc lẫn lộn này, thì cái khái niệm phản bội - nói trắng ra - nghe cũng mơ hồ lắm. Ấy thế cho nên, người phản bội hay kẻ bị phản bội, thì ranh giới cũng mong manh làm sao!

Giống như trong câu chuyện trên, chẳng phải, nếu xét theo góc độ khác - dù có phần khiêng cưỡng và lệch lạc, chả phải người đàn ông màu đen, đàn con đốm đen đốm trắng và lũ trẻ màu xám cũng là những kẻ phản bội đó sao???

- Người đàn ông màu đen đã phản bội lại sự-mong-đợi của người đàn bà màu xanh. Ai biểu, chả chịu đổi thành màu tím?

- Đàn con đốm trắng đốm đen của người đàn bà màu vàng cũng là những kẻ phản bội. Phản bội vì chấp thuận cho những người đàn bà khác giày xéo, phản bội từ trong tâm thức vì muốn đến những ngôi nhà mới không có bóng dáng của người đàn bà màu vàng? - Biết đâu đấy!

- Lũ trẻ màu xám thì phản bội lại sự-trung-thực. Vì thực chất, bọn chúng cũng giả vờ câm lặng như người đàn bà màu hồng đó thôi!

Nói tóm lại, giữa cuộc sống xô bồ và phức tạp màu sắc lẫn lộn này, thì cái khái niệm phản bội - nói trắng ra - nghe cũng mơ hồ lắm. Ấy thế cho nên, người phản bội hay kẻ bị phản bội, thì ranh giới cũng mong manh làm sao!


Tuesday, November 18, 2008

Ta biết mùa về, lạnh lắm!


Ta biết mùa về...

...Khi những cơn gió đêm cuốn thốc cái lạnh se sắt vào giấc ngủ. Mơ mà còn thấy mình thèm bếp lửa nhóm lòng. Cuốn mình trong chăn chiếu, giấc ngủ tự kéo đến, lạnh mà ấm, giấc ngon lành tự nhiên cũng bớt chòng chành.

Ta biết mùa về...

...Khi sớm ban mai vẫn lướt thướt ngọn gió lạnh xuyên qua khung cửa. Ngọn gió mùa ve vãn trên gương mặt còn ngờ nghệch vì giấc ngủ dài từ đêm. Cố níu chút ấm áp từ cơn mơ đêm, chẳng muốn rời ra để tỉnh giấc.

Ta biết mùa về...

...Khi luống cuống những vòng xe buổi sớm. Trời se se như khí trời một cõi nào vô minh. Vẫn những cơn gió trẻ mãi không già thổi ào ạt mùa rơi trên vai áo. Trên bàn tay mướt lạnh buổi mai.

Ta biết mùa về...

...Khi một mình play những khúc hát nhuốm màu phai úa. Cảm thức thời gian lại đánh thức trong ta những băn khoăn, trăn trở. Và lòng lại biết lòng đơn côi. Và mình lại biết mình trông đợi: những hy vọng nhỏ nhoi, những đánh đổi muộn mằn, liệu có kịp kéo một cơn gió xuân về sớm?

Ta biết mùa về...

...Khi trên phố người sát vai người, gần nhau để chia lửa ấm. Còn ta, chông chênh sánh bước với gió trời.

Từ độ biết nghĩ suy, vẫn thấy mùa về, lạnh lắm thay!



Saturday, November 15, 2008

Những dòng ngắn lảm nhảm trong đêm


Đêm im ắng

đến mức

tiếng quạt gió và hơi thở trộn lẫn

vẫn thấy mình

tách rời khỏi không gian

Bàn phím tối

Màn hình sáng lóa

Tay gõ đều ko thanh âm

Vẩn vơ

Viết những dòng không suy nghĩ

Rồi lại thức mình một nỗi băn khoăn

Đêm bao giờ cũng yên

Ngày khi nào cũng động

Mai thức giấc

Có bình yên nào sẽ chờ ta?

...

Phận cỏ gầy

lại chờ mùa bão nổi

Đong đưa sự mỏi mòn trông đợi

Ngày rồi có hóa đêm?

Đêm rồi có tan vô thường?

...

Đêm đổ bóng vào mắt nhìn

Muốn một giấc an

mà sao cứ bận tâm những rối rắm ngoài kia thềm cửa?

Lại có những âu lo mới

Lại có những trúc trắc mới

Cứ kéo ùa về trong đêm

Vì chỉ có đêm

Mới thấy lo âu trúc trắc rõ hình hài nhất

Lạ lùng!

...

Gõ phím đều tay

Những câu gọn lỏn chứa một miền tự vấn

Những câu ngắn

nối nhau

làm phím enter

cứ kêu lên lách tách

Muốn dẹp quách những vòng vo

cắt giản lược hết những bộn bề

phức tạp đời

thành một câu ngắn

Thế thôi!

...

Nhưng biết là

Cuộc đời không bao giờ là một câu ngắn

đơn giản vài từ

kết bằng một dấu chấm không vương vấn

mà dài vô tận

phức hợp nhiều vui - buồn, sướng - khổ

thất bại - thành công

hy vọng - tuyệt vọng

...

Đêm

Mắt nhíu lại thèm chăn êm nệm ấm

Vẫn cố cho tròn những câu ngắn mông lung

Người ta gọi là

Chuốc đa đoan đa sầu đa cảm vào thân

Ta biết là

Chỉ là tự chơi đùa chữ nghĩa chính mình

cho nhẹ nhõm...








Wednesday, November 12, 2008

Giọt nước mắt mùa rơi đẫm lòng ta...


Có gió chiều về xôn xao nhánh lá

Giấc mơ gầy

chợt thức những cành khô

Thu khẽ đi qua, chưa kịp lời từ tạ

Đông vội vàng cất tiếng mơ hồ...



Có nắng tàn ngày mong manh quá

Tím miên man chiều

tím cả lòng son

Nỗi nhớ nuôi tim bằng những điều xa lạ

Lớn thêm trong ta

những hao mòn...



Có bóng chiều buồn

cô đơn lắm

Nên người vội vã

trốn vào mơ

Nên lòng vội vã

tìm mua êm ấm

Dẫu biết chỉ là êm ấm giả vờ...!



Có nước mắt nào

không rơi mà nghe mặn đắng

Mùa nối gót mùa, cô đơn nối cô đơn

Ngày tháng nối dài thêm bao im ắng

Áo tình nhân xưa nay thêm vết phai sờn...



Có gió chiều về xôn xao nhánh lá

Giọt nước mắt mùa rơi đẫm lòng ta...


Tuesday, November 11, 2008

Viết cho 9/11 - hôm qua & 1/11 - đã xa


Hình chỉ mang tính chất tượng trưng

1/11: Tự nhắc mình phải gửi tin nhắn, dù có thể không ai hoài công nhớ như mình. Vậy mà, ồn ào, tất bật, vội vội vàng vàng rồi lại quên. Đến tận 2, 3 ngày sau mới giật mình nhớ lại. Hóa ra, ngay chính mình cũng vô tâm chứ đòi chi ai phải nhớ.

...

9/11: Không hẹn mà gặp, đông đủ tụ họp sau gần 1 năm trời, thương quá 5 ngón ơi!!!

Vẫn là cafe chuyện nhảm. Vẫn là karaoke nhí nhố. Vẫn là lang thang Sài Gòn phố đốt xăng. Vẫn là ăn uống no say đúng nghĩa. Thiệt ấm áp làm sao. Vui làm sao!


Nhưng, tháng Mười Một của 2008 chứ không phải tháng Mười Một của 2007, 2006 hay 2005. Thế nên, bức tường vô hình giữa những cá thể bỗng dưng hình thành, rõ rệt. Khác xưa rồi, cười đùa với nhau cũng khác xưa. Khe hở giữa các ngón tay nay rộng ra quá. Bàn tay dãi nắng mưa phiền muộn, cực nhọc mỗi con đường riêng lắm sao, mà nay xa cách nhau đến vậy!!! Hơi chạnh lòng...


Nhưng cũng biết mình không nên quá đòi hỏi, quá cầu toàn, viển vông mộng tưởng. Chỉ là, nuôi chút xíu hy vọng: Hoài nghi sớm dẹp bỏ, xa cách lại về gần. Và dù năm thì mười họa mới được nói cười cùng nhau, nhưng trái tim vẫn đập chung nhịp bạn bè không hề sai lỗi. Có được không, mấy ngón ơi?!?!

...


Ngồi quán Lẩu, Út đột nhiên hỏi câu ngô nghê: "Eh, thử tưởng tượng 5 năm trước giờ này tụi mình đang ở đâu? Có ở cạnh nhau thế này không? Và 5 năm sau nữa tụi mình sẽ đang ở đâu? Có được ăn Lẩu chung thế này nữa không?". Cả lũ cố gượng cười, xuề xòa phớt tay bảo là thằng Út xỉn rồi nói chuyện vô dziên, ai mà tưởng đc chứ. Nhưng, không biết các ngón còn lại thì sao, chứ tôi thì, đã nhói lòng 1 cái. Và đã mông lung nghĩ...

...


Mà thôi, cứ giữ lòng thanh thản vậy, miễn là, còn ít nhiều nhớ về nhau, còn biết nhau là 5 ngón tay trên một bàn tay. Chắc thế cũng đã đủ đầy, đã tự an ủi với chính mình được.

...


Karaoke. Thằng Út chọn bài Gọi tên tôi nghe bạn thân bắt cả bọn hòa giọng. Cái thằng, bình thường con nít là thế, phủi bụi là thế, mà nhiều lúc tinh tế thiệt!

...

Lại bực bội với chính mình, sao thèm được là mình-tụi-mình của ngày xưa thế không biết!!!



Friday, November 7, 2008

Đối thoại giữa Thì Là, Cỏ Trụi và Ngò Tây


Ở tận xứ rau cỏ xa xôi, ngày nọ, có 3 người bạn tình cờ gặp nhau ở lớp Cọng Hành Lớn của vùng đất Xinh Hơn Hẳn, họ tâm sự thủ thỉ và chia sẻ về ước mơ của mình - cũng như lý do vì sao mà họ đeo đuổi lớp học Cọng Hành Lớn này - dù nó khó nhằn vô cùng!

Thì Là - anh chàng luôn toát lên mùi trí thức, vừa mới được bầu làm lớp trưởng của lớp Cọng Hành Lớn, miệng tươi như hoa súng, mắt ngân ngấn long lanh, mồm liếng thoắng như một cậu chích chòe thích khoe giọng, lớn tiếng bày tỏ hoài bão của mình:


- Tớ ấy, tớ muốn sau khi hết lớp Cọng Hành Lớn này, sẽ còn được tiếp tục học một lớp Cọng Hành Lớn Lớn khác nữa. Tớ sẽ tập trung cho việc học hành thật nghiêm túc, cố gắng hoàn tất các bài nghiên cứu về vùng đất Xinh Hơn Hẳn của chúng mình một cách thật sâu sắc, để mà, biết đâu sau này, có thể tớ sẽ là người mở ra một lớp Cọng Hành Lớn Lớn Lớn nào đó thì sao! Hoặc giả ít nhất, cũng phải cố để trở thành một nhà nghiên cứu có tên tuổi. Chỉ tưởng tượng sau chừng 2, 3 mùa mưa nắng nữa là tớ đã trở thành người vĩ đại so với khối người, là tớ đã cảm thấy thật hưng phấn, thật hạnh phúc làm sao! Mà các cậu biết không, để theo đuổi được lớp Cọng Hành Lớn này, tớ đã bỏ ngang công việc chăm sóc chồi rêu ở tận miệt Sông Đồng Xu - dù với công việc ấy, mỗi tháng tớ có thể kiếm được những gần 1 chục trái kim loại cơ đấy! Nói chung là, mình phải vì ước mơ lớn - lớp Cọng Hành Lớn Lớn Lớn của tớ ấy - phải chấp nhận từ bỏ những công việc bé mọn thôi. Ah, mà các cậu có biết, ở đây có việc gì để tớ làm thêm cho qua mấy ngày không đến lớp không nhỉ?! - Mà thôi, hỏi thế chắc các cậu cũng ko biết được đâu, nhỉ?! Chắc rồi tự tớ sẽ tìm được thôi. Mà này, đang bàn về chuyện ước mơ và định hướng tương lai, các cậu sao không nói gì thế???


Bấy giờ, sau một tràng liên tu với những thanh âm cứ ngỡ anh Thì Là phải cố hết sức gồng tấm thân tròn trịa ủng eo của anh í, và nín thở dốc một hơi cái bầu tâm sự, thì bạn Cỏ Trụi - một bạn gái vừa chừng nhan sắc, nhưng cũng khá nổi tiếng ở vùng đất Xinh Hơn Hẳn này (vì đã từng đứng đầu một khóa đào tạo gì gì đó hồi còn ở Mùa Bắp Cải) - mới thỏ thẻ lên tiếng:


- Mình thì cũng đang cố gắng, hoàn thành lớp Cọng Hành Lớn này thì mình có thể nhờ mẹ mình xin cho mình một chân làm giảng viên của trường Đậu Phộng Đỏ gần ngay sát nhà mình. Nói thực bụng là mình cũng hông có ước mơ hoài bão gì cao xa hết, nhưng mình rất yêu vùng đất Xinh Hơn Hẳn này, và luôn cố gắng để làm được điều gì đó cho vùng đất chúng ta. Nghề giáo là một nghề tớ cực kỳ yêu thích, thế nên, tớ mới cố gắng đến với lớp Cọng Hành Lớn này ấy chứ - mặc dù công việc ở Hội Đậu Hủ Mềm cũng khá là bận rộn! Ah, thế còn Ngò Tây, vì sao cậu theo học lớp này? Ước mơ nghề nghiệp tương lai của cậu là gì?


Ngò Tây - anh chàng tròn tròn lùn lùn, hay cười đùa nhưng cũng thường đăm chiêu nghĩ ngợi - được hỏi, thế nên tạm ngừng bộ Nghe - Nghĩ (mặc định chạy trong đầu Ngò Tây mỗi khi nghe người khác nói chuyện) và thủng thỉnh trả lời hờ hững:


- Ừ thì, tớ học, chỉ để ... học, thế thôi! Xem như là có thêm bằng cấp vậy. Nói thực lòng nhé, tớ chẳng có chút xíu đam mê nào đối với vùng đất Xinh Hơn Hẳn hiện tại của chúng mình, cũng chẳng ôm mộng trở thành một giảng viên như Cỏ Trụi, hay trở thành một-người-hoành-tráng như tâm nguyện của anh Thì Là. Nói chung là, mình... cũng hông biết mình theo đuổi lớp Cọng Hành Lớn này vì lý do gì, và định hướng sau 3 mùa mưa nắng nữa thế nào... Haizz, thôi, kệ, tới đâu hay tới đó vậy... (Cười ruồi)


Nghe nói đến đây thì Cỏ Trụi chớp chớp hàng mi mỏng, gật gù tỏ vẻ ... thương cảm, còn Thì Là thì lắc lắc đầu như nhìn thấy ở Ngò Tây điều gì vô vọng lắm. Ngò Tây thì thản nhiên hút lấy hút để ly mật cam trước mặt mình và mặc tình cho bộ não chạy tuốt vào miền suy nghĩ sâu kín. Tuy nhiên, ở đó, nó cũng chẳng tìm thấy gì khác cho mình!

Wednesday, November 5, 2008

Lảm nhảm sáng


Từ hôm mẹ lên đến giờ, mấy hôm nay tự nhiên có thể dậy sớm. Mặc dù vẫn hơi chút xíu "đấu tranh bản thân" để bò ra khỏi mấy giấc mơ hầm bà lằng nhảm nhí, nhưng nói chung là đỡ vật vã hơn nhiều! Mà, biết duy trì được bao lâu đây ta? @_@

Nói thế chứ cũng phải cố gắng thoai, mỗi ngày dậy sớm hơn 1 chút, để mai mốt sắp phải cảnh "cá chậu chim lồng", càng phải dậy sớm, và đến cty đúng giờ. Không thể cứ mải bê tha như trước giờ vẫn bê tha. (Nhưng sao chưa gì đã tiếc nuối ngày tháng ... bê tha rồi ta? T.T)

...


Dậy sớm, lướt phố thấy nhiều khung ảnh đẹp vô kể. Và những chân dung cuộc sống bình yên khẽ khàng lướt qua mắt. Thấy có thêm chút chút iu đời, chút chút động lực để gắng qua hết ngày vật vã tiếp nối... Thế nên, càng phải cố gắng dậy sớm, để động viên chính mình...!!!

...


Ngày hôm qua phờ phạc, mỏi não vô kể (chắc tại lâu quá mới bị task đè đầu _ _!), để hum ni và ngày mai, được chút thảnh thơi... lết thân đi... học! Nhắc đến chữ học là tự nhiên bao nhiêu cảm hứng, cảm xúc, cảm giác... đột ngột ngưng bặt, sau đó chạy dồn dập quy về một mối: CHÁN!

Đã học mười mấy năm cuộc đời rồi, mà vẫn phải học...


Nhưng mà, bao nhiu người bỏ cuộc, bao nhiu người kém may mắn mà vẫn cố sức, lẽ nào ta phụ rẫy chính công sức chính ta? Và, kỳ vọng. Và, viễn cảnh mai sau. Ừ thì, phải ráng thôi!

...


Than thở vật vã, nhưng mới ngộ ra là: Vật vã cũng có sự thú vị của vật vã. Giống như bộn bề, cũng có trật tự sâu kín của bộn bề. Cứ cố gắng vật vã hôm nay, để ngày mai... tiếp tục vật vã, tôi ơi!!!


@_@


(Cọp bản quyền cái title của Luberin, hem bít cóa bị kiện hem ta???)

Tuesday, November 4, 2008

Chán cái sự đời



Lại bị cuộc đời phang vào mặt một cú thách thức mới. Lo đến buốt óc và ngập ngụa trong đám lầy suy nghĩ đến nhũn tim. Vậy mà, rút lại vẫn là chờ đợi.

Kết cục có thể sẽ dẫn đến rạch ròi Vui - Buồn. Và dẫu có thế nào, cũng hứa hẹn chuỗi ngày tháng vật vã tiếp nối vật vã.

Sau sự việc này càng ngộ ra một sự thực bạc bẽo, chát đắng: Tồn tại của bản thân lệ thuộc vào quá nhiều yếu tố ta không thể làm chủ. Bị động đón sắp đặt. Cố tới đâu cũng bị trói mình bởi quá nhiều thứ không thể phản kháng.

Tự nhiên, mất luôn khái niệm hy vọng. Mà chỉ biết, thả trôi... Mặc tình sóng đời đẩy đưa. Cuộc sắp đặt của thời thế, chỗ nào là của ta?

...

Tự nhiên, nói 1 mà nghĩ 2. Và bực mình tăng theo cấp lũy thừa - dù vẫn thơn thớt nói cười. Chán cái sự đời!