Monday, June 30, 2008

Chết


- Ủa, chú Thành ơi, lâu rồi con ko thấy Bác Gù, bác ấy nghỉ chạy cho Trạm Thống Nhất mình rồi hả chú?

- Hả? Ông Gù hả? Ổng … ổng … ổng chết lâu … lâu rồi!

- Dạ??? Chết??? Bác ấy mất khi nào vậy chú??? Sao mà mất???

- Ổng chết hồi độ tháng … tháng … 11 năm ngoái. Hôm đó ổng đi đón khách, bị … bị … chiếc xe thằng … thằng … choai nào đó quẹt phải, té đập đầu vào lề đường. Mà hồi … hồi … đó còn chưa bắt đội nón bảo hiểm này mà… Nên … ổng chết lun!

- Trời!!! Hèn chi! Cả nửa năm nay con ít về, nên ko để ý. Thấy ko có xe Bác Gù nữa, tưởng Bác ấy nghỉ chạy trạm mình thôi chứ, ai dè…!!! Rồi vậy Thống Nhất mình có lo gì được cho đám Bác ấy ko chú?

- Hả? Hông… hông … hông có jì hết! Nói … nói thiệt cháu nghe… Hỏi ra mới … mới biết, một cây nhang còn hông … hông có nữa là…

- Trời đất?!? Sao tệ dzữ vậy chú Thành??? Lẽ ra ít nhất cũng phải cúng viếng gì đó chứ, Bác ấy đang đi đón khách – coi như đang làm việc cho trạm mà?!?

- Ờ ờ… mà … hông có gì hết cháu ơi!!! Ai mà … mà … bít đâu à! Khổ thân ổng… lắm! 63 tuổi chứ ít gì!!!

- Dạ! … !!!

...

Cái chết có thể tìm đến con người một cách không thể nào lường trước như thế! Tự nhiên thấy đắng chát nơi cửa miệng, quặn lòng một nỗi xa xót – dù Bác Gù ở đây, chỉ là một ông bác chạy xe ôm vô-cùng-bình-thường mà tôi từng biết. Trong một phút, tự nhiên dường ngộ ra hết thảy: Sinh – Lão – Bênh – Tử, tuần hoàn vô khả kháng! Và lạnh lẽo một nỗi hoài nghi: Cuộc đời bạc đến vậy sao?

Friday, June 27, 2008

Bâng quơ


Nhờ blog một người bạn mới quen, vô tình nghe được bài này. Nhẹ nhàng và da diết. Nồng nàn và lắng sâu. Hình như, chạm khẽ đến tâm tưởng bản thân, nên mới thấy một nỗi gần gũi với từng giai âm, câu hát lạ lùng đến thế!

...

Đôi khi ta nhớ một thoáng heo may
Đôi khi ta nhớ một sớm sương bay
Con đường mùa đông hàng cây lá đổ
Đôi khi ta thèm lang thang như gió
Đôi chân vô định về miền hư vô
Đôi khi em bỗng về giữa cơn mơ
Đôi khi ta hát lời hát nghêu ngao
Thương một vì sao giờ xa quá rồi
Đôi khi ta thèm nghe lời em nói
Dẫu biết bây giờ chỉ là xa xôi
Đôi khi mưa về ta thương em rừng xưa rũ lá
Đôi khi mưa về ta thương ta ngu ngơ bài ca
Đôi khi đêm dài ta thương con đường xưa xa ngái
Riêng em đi về đôi chân bơ vơ trong chiều phai
Đôi khi cuộc tình ngỡ đã nhạt nhòa
Bỗng chợt về với xót xa…


Tuesday, June 24, 2008

Đối thoại ngắn


Cho đi thì sẽ nhẹ bớt – nguyên lý luôn luôn đúng. Vậy sao ít khi mình cho đi?

Vì mày không tìm được người mày tin tưởng để cho đi!

…!

***


Rốt cục, khi nào mày mới trở thành một con nhạn?

Tao không thik là nhạn, nên sẽ không bao giờ là nhạn!

Mày ko nghĩ là, đôi khi làm nhạncũng là một hạnh phúc sao?

…!

***


Tao là một người bất bình thường nằm ngoài mọi quy chiếu bình thường!

Đừng nói tao mày bị khùng nhé?

Có lẽ…!


***

Tao tự biết mình là ai! Tao ko phải là “chim sợ cành cong!

Vậy thì mày là gì?

Tao chỉ chưa cảm thấy mình cần phải phí thời gian vô nghĩa!

Đó ko phải là chuyện vô nghĩa!

Ờ thì…!


***

Mày tỉnh quá! Đừng nên quá tỉnh táo, người ta sẽ sợ, mày cũng sẽ chán chính mày!

Có lẽ tại vì tao đã quen tỉnh táo. Nhưng tại sao mày ko nghĩ là bởi vì chưa có ai, hay chưa có gì làm tao phải mê mị? Tao cũng đang chờ vậy!

***


Mày đang gặp vấn đề gì à?

Ko hề! Có gì đâu! Mọi thứ vẫn bình thường ấy mà…

Những câu blast, status… mấy cái entry nữa, vậy mà bảo ko có gì?

Ko có gì! Rảnh, ở ko, nên lảm nhảm đánh đố sự quan tâm của thiên hạ, thế thôi!

Mày đi chết đi!

(Cười)

***



Sunday, June 22, 2008

Cái thằng tôi 23 tuổi


Thằng tôi 23 tuổi ngồi đối diện với tấm gương. Nhìn chính mình với đôi mắt mờ đục suy nghĩ. Cố căng hết mọi giác quan để nhìn sâu vào cái cốt lõi bên trong nó.Thằng tôi 23 tuổi. 23 chẳng phải con số đẹp đẽ gì. Nó chẳng thấy gì trong gương ngoài nhân diện nó vàng vọt. Cái nó tìm ở đâu?


Nó bực tức cầm lên một con dao, cắm phập vào ngực. Sâu. Lút cán. Lạ kỳ là không thấy máu. Vẫn ngồi trước gương. Nó rút dao ra. Nhìn vào cái lỗ sâu hoắm trước ngực. Dùng sức cả hai bàn tay, nó mở banh lồng ngực mình. Trái tim thổn thức thở. Nó lôi trái tim mềm oặt và phập phồng gân máu. Một bàn tay xòe ra, như bệ đỡ trái tim. Nó nhìn chăm chú vào trái tim. Ngạc nhiên là: Nó không hề rỗng như thằng tôi 23 tuổi vẫn tưởng.

Trái tim thở gấp gáp. Bơm căng những mach máu. Chuỗi hình ảnh ma mị chảy liên tiếp lên não. Từ tim lên não – một hành trình kỳ lạ. Trong đầu nó mơ hồ ảnh ảo. Hóa ra nó không rỗng. Nó cười mừng.

Nó thấy nhiều thứ chầm chậm nằng nặng lướt qua đầu nó như một khúc phim quay chậm. Phim cũ. Nhợt nhạt màu. Tivi trắng đen, nhưng không bị rè sóng. Một tay vẫn giữ chặt trái tim. Một tay nó vỗ vỗ lên đầu – y như người ta thường đập đập vào cái màn hình ti vi cũ kỹ. Trái tim là đầu đĩa, chạy rè rè một VCD no name. Bộ não là màn hình phát hình ảnh. Trực tiếp vào tâm tưởng.

Nó ngồi bất động. Nhắm mắt. Tập trung như thiền định. Xem phim.

Nó thấy nó trong vai chính. Cuộc đời mà được làm vai chính, thì chỉ đóng được mỗi phim về bản thân mình. Phim lại dở tệ - nó thầm nghĩ. Nên chỉ có nó xem thôi, ai lại bỏ tiền mua vé vào tâm trí nó xem những thứ vớ vẩn thế này.
Không lan man nữa. Thằng tôi 23 tuổi tập trung xem phim. Phim mà nó là vai chính.


Đoạn phim sáng tối lập lòe. Nó đang ngồi nhìn vào một cây hoa ăn thịt người. Hình nhưchúng nó đang trò chuyện cùng nhau – chúng nó nghĩa là nó trong phim và cái cây hoa ăn thịt người có màu đỏ lờm như máu. Như máu. Đột nhiên, thằng tôi 23 tuổi trong phim đứng dậy, rút con dao ra, cắm phập đột ngột vào chính giữa cái miệng lởm chởm của cây hoa ăn thịt người. Cây hoa giẫy giụa, tươm ra một thứ nhớt đùng đục, không phân định được màu sắc. Thằng tôi 23 tuổi trong phim nhìn, vô cảm. Não trái nó thúc giục: “Bằm nát nó ra, vùi nó sâu dưới ba tấc đất. Giày xéo cho tới khi nào màu đỏ lợm giọng kia cùng với dòng nhớ đục kia biến mất hoàn toàn. Nó là cây hoa ăn thịt người, mày giết nó để nó không giết người!”. Não phải nó lại lạnh ngắt như một tảng đá vùng cực. Não phải lửng lơ:”Vậy thôi, đủ rồi!”.

Thằng tôi 23 tuổi trong phim quỳ xuống trên đất. Nhìn vào cái cây hoa ăn thịt người giờ chỉ như một con nghiện đang sùi bọt mép chuẩn bị chờ chết vì shock thuốc quá liều. Căng ra tất cả các giác quan, cố nhìn sâu vào một tổng thể nhớp nháp đỏ lờm trước mặt. Nếu bỏ qua tất cả tiểu tiết, nhìn sâu vào tận lõi, sẽ thấy hiện hình một cái gì đó bất bình thường. Bất bình thường vì sao nó có thể vô cảm đến mức đáng ngạc nhiên. Nó đứng dậy, bật một tràng cười dài vô nghĩa. Rồi quay lưng chạy.

Chạy mải miết. Hình như thằng tôi 23 tuổi trong phim đang tìm kiếm một cái gì đó. Nó tìm một cánh cửa. Lạ lùng là bây giờ nó lại ở trước một dãy rất nhiều cánh cửa. Những cánh cửa như một dãy bia mộ nằm im lìm trong bóng tối. Nó phân vân. Hoang mang. Nó chưa xác định được đâu là cánh cửa nó tìm kiếm thì phải?!

Nó bước tới từng cánh cửa. Trước mỗi cánh cửa nó đều lặp đi lặp lại những động tác giống nhau: Nhìn, Đưa tay chạm khẽ bề mặt, Miết tay vào khóa xoay, Rồi buông ra. Cứ thế, qua gần chục cánh cửa.

Đến cánh cửa thứ n – vì nó không còn đếm nữa – thì một chuyện kỳ cục xảy ra. Tay nó dính chặt vào nắm khóa, không rời ra được. Rồi nắm khóa đột nhiên chuyển động trong lòng tay đã nắm chặt của nó – chuyển động nhớp nháp và lành lạnh như của một động vật bò sát máu lạnh. Kịch. Tay nắm rời ra. Màu túa ra từ chỗ tay nắm – mà nay chỉ còn là một cái lỗ dang dở. Cánh cửa bật tung.

Thằng tôi 23 tuổi trong phim quăng cái tay nắm gãy gọng sang bên, hùng dũng tiến vào khu vực sau cánh cửa.Một căn phòng – một căn phòng quen thuộc. Cảm giác quen thuộc. Một bóng người đang nằm trên giường. Chính xác là một vật thể đen bóng có hơi con người và cất tiếng người: ”Lại đây nào, cậu không nhớ tôi sao? Chúng ta vẫn gặp nhau hằng đêm trong mỗi giấc mơ mà!” Giọng lạ. Mà hơi ấm tỏa ra từ bóng đen kia lại quen thuộc. Lửa trong lòng cũng quen thuộc.

Cuống quýt. Vội vã. Thằng tôi 23 tuổi trong phimbước nhanh chân tới phía chiếc giường. Tự nhiên ngã xoãi ra giường. Bóng đen chồm tới, choàng hết khối hơi ấm đen kịt kia lên người nó. Một vòng tay siết lấy. Một hơi thở quen. Nó cố căng mắt ra nhìn cố xác minh nhân diện mà không thấy được gì. Bóng đen lại thủ thỉ: ”Đừng nhìn bằng mắt, hãy nhìn bằng cảm giác của cậu!”. Thằng tôi 23 tuổi trong phim nhắm mắt lại. Nín thở. Các mạch máu căng lên. Nó hỏi cảm giác của chính nó. Cảm giác của nó thỏa hiệp cùng bóng đen mà lại chẳng mở miệng nói với nó lời nào.

Thằng tôi 23 tuổi trong phim đột nhiên vùng dậy – không hiểu nó lấy từ đâu ra sức lực – ào ra khỏi bóng đen, chiếc giường, rồi căn phòng – cuốn như lốc.


Trái tim trên tay thằng tôi 23 tuổi ngồi trước gương bỗng đập mạnh hơn một cách không kiểm soát. Rồi bật tung lên, tự mình nhảy trở vào lồng ngực – cứ như một sinh vật sống. Phim tắt. Não điều hòa. Thằng tôi 23 tuổingồi trước gương mở mắt. Nó hoảng vía khi nhìn trong gương, Máu. Máu phún ra xối xả từ lồng ngực bị mở toang hoác. Trái tim nó đập thình thịch ngay vị trí ngực trái. Nhưng máu thì tuôn như suối. Như lũ. Thằng tôi 23 tuổi bất lực nhìn cơn lũ máu. Rồi ngã vật ra đất.


Cái thằng tôi 23 tuổi. Nó chết không kịp hiểu vì sao mình chết. Và ngày hôm đó. Một thằng tôi 23 tuổi khác lại khai sinh.


Friday, June 20, 2008

Phóng tác: Truyền thuyết về Quỷ Am Đường


Truyền thuyết về Quỷ Am Đường

Năm Ôn Chính thứ ba, hoàng đế băng hà, Đại công chúa lên ngôi kế vị. Vốn dĩ niên kỷ tân xuân, chưa từng trải việc triều chính, lại thêm thủ tính cố chấp, có đôi phần thiên lệch, nên Đại công chúa lên ngôi chưa được bao lâu đã để triều đình nhiễu nhương, gian thần lũng đoạn. Giang sơn xã tắc rơi vào cảnh chỉ mành treo chuông. Triều đại suy vong, thời thế loạn lạc. Họa vong quốc đã gần kề.

Giữa bối cảnh lọạn thế vong thân, người người ấp ủ mộng bá đồ vương, nuôi khát khao nhất thống thiên hạ, bình định tứ phương, vẫn có một linh địa dường như nằm ngoài thế cuộc vần xoay, chẳng màng cơn dâu bể. Nơi đó là Hành Sơn.Cũng chính tại ngọn núi này, đã xuất phát một truyền thuyết kỳ bí mà nhân gian còn mãi tụng truyền đến vạn niên. Truyền thuyết về Quỷ Am Đường.


Tương truyền rằng, tại chân núi Hành Sơn, có một am đường, ẩn trong sương khói phù vân, hiếm chân người qua lại, quanh năm thâm u, chướng khí nặng nề. Am đường do một vị sư cô kiến lập nên, người đời không biết thực danh, cũng chẳng tường pháp hiệu. Về sau, vì nhiều oán nghiệp gieo nên lắm điều hư thực, thiên hạ kháo nhau gọi là Bất Ni sư thái.

Cũng theo giang hồ truyền khẩu, Bất Ni sư thái vốn xuất thân từ danh gia vọng tộc, là tiểu thư khuê các của gia tộc Phan Thị được lắm người trọng ngưỡng. Vừa tròn nhị thập niên kỉ đã hữu danh lan tỏa khắp vùng. Võ Lâm hào kiệt, Văn Sĩ tao nhân, ai ai cũng biết tiếng. Vì một cơn hữu sự, gia tộc phân ly, lại rơi vào nỗi oán tình sầu hận khi bị Vô Danh Đại Hiệp chối bỏ lòng thành, từ một thiên kim khuê môn bất xuất, Bất Ni rơi vào chốn giang hồ đa biến.

Vô tình lạc bước đến Hành Sơn, thấy phong cảnh âm trầm, chất chứa nhiều uất sự - cũng như tâm trạng bản thân đang rối bời ngổn ngang trăm mối, nên Bất Ni quyết định dừng chân, lập am đường để tĩnh tâm quên đời. Tự mình xuống tóc quy y thí pháp, tu thân đêm ngày không mệt mỏi. Người đời cám cảnh, thương cho thân phận hồng nhan bạc mệnh, sớm rời bỏ xuân sắc thế gian mà lánh thân nơi cùng cốc thâm sơn.

Nhưng chuyện đời kỳ biến vô song, trong điều bất ngờ cũng ẩn chứa vạn điều bất ngờ. Mấy ai thấu tỏ, Bất Nị lập am, xưng danh sư thái, nhưng thực tâm đang ấp ủ huyền cơ, mộng đến ngày rửa hận thế gia, trả mối thù tình. Chính thế mà, dưới danh nghĩa am đường thờ tự, Bất Ni ngày đêm tu luyện, đồng thời thu nạp đệ tử để về sau thuận bề hànhsự. Nhưng vì địa thế Hành Sơn bất trắc hiểm trở, ít người lui viếng, nên chuyện thu nạp đệ tử khó mà sớm chu toàn.

Bỗng một ngày kia, một thanh nữ tìm đến. Người này cũng vốn tiểu thư con nhà gia thế, vì muốn chứng tỏ bản thân - nữ nhi mà nuôi mộng bá đồ - nên sớm thoát ly gia môn, tự mình tầm sư học nghệ. Vì một phút lỡ đường, lạc bước đến Hành Sơn. Thanh nữ nghe đâu tên gọi là Lâm Đại Nguyệt.

Ban đầu, vì thấy ngộ tính võ học của Đại Nguyệt khá cao, phù hợp với công phu bấy lâu Bất Ni tu luyện, nên sư thái quyết định thu nhận làm đệ tử. Nhưng sau một thời gian không lâu, mới phát hiện ra sư đồ bất đồng chí hướng. Đã vậy, Đại Nguyệt tính khí thất thường, lòng tự kỉ cao, nên thường hay bất tuân ý thị, lại hay chống đối gia sư ra mặt. Bất Ni lấy làm tức giận lắm thay! Ngoài mặt vẫn hiền hòa nhã nhặn, nhưng đâu hay, khẩu Phật chưa chắc tâm đã có Phật, Bất Ni mưu sự khó lường…

Rồi một ngày kia, am tự không còn thấy bóng dáng Đại Nguyệt đâu nữa…


Thoáng chốc cũng đà mấy kỳ nguyệt khuyết hoa tàn, am tự chỉ độc một bóng hình Bất Ni sư thái. Loạn thế phân tranh, giang hồ nơi nơi tiếp tục dậy sóng ba đào… Chí lớn còn đó, mà hận bản thân lực bất tòng tâm, Bất Ni sư thái ngày đêm trăn trở. Chuyện thu nạp đệ tử lại càng bức thiết, lòng Bất Ni tựa hồ như than nung lửa đốt. Hay đâu, thiên địa khéo chiều lòng ni, một ngày nọ, cơ duyên có được chân đồ đệ lại đến.

Ngày mưa gió vần vũ, một hàn sĩ từ thôn Cửu Bá tìm đến am tự, dắt theo một tiểu cô nương xin được tá túc. Lạ thay, ngay sáng hôm sau, chẳng rõ nguyên cớ, hàn sĩ đột nhiên vong mạng. Tiểu cô nương trở nên bơ vơ, tứ cố vô thân, đành nương mình nơi am tự. Bất Ni lấy làm hài lòng lắm, vì há phải đây chính là thiên duyên mang đến một nữ đồ nhi cho sư thái đó sao?

Bất Ni liền thu nạp ngay tiểu cô nương làm đồ đệ, dốc tâm truyền dạy công phu tuyệt nghệ, với hy vọng đây sẽ là chân truyền đệ tử mà bấy lâu mình trông đợi. Sư đồ có thể sớm đạt thành tựu, chung tay xây nên bá nghiệp. Hỡi ôi, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, còn lắm chuyện luận bàn…

Lại nói về tiểu cô nương – tục danh vốn là Phong Linh – vì vô thân nên phải nương nhờ chốn am đường, ép mình nhận Bất Ni làm sư phụ. Chứ vốn dĩ tuổi đời thanh xuân, mộng tình phơi phới, Phong Linh tiểu nữ thực lòng không muốn biến thành một tiểu ni cô ngày đêm sống trong trầm uất, lại còn phải chịu chi phối bởi mưu toan bất chính của sư thái. Chính thế mà, ngoài mặt thuận ý gia sư, nhưng trong lòng lại ôm niềm oán thán. Là kẻ thâm sâu, Bất Ni sớm nhận ra hận tâm bất phục của đồ đệ mình.

Thêm vào đó, từ ngày Phong Linh xuất hiện ở am đường, chân núi Hành Sơn dường như bớt cảnh u tịch. Tao nhân mặc khách lui viếng thường xuyên. Lấy cớ vãn cảnh, nhưng thực tâm là tận dụng cơ hội hạnh ngộ tiểu mỹ nhân. Bất Ni vốn oán hận nam nhân, nay lại sinh lòng ganh ghét khi thấy đồ đệ hoa xuân mỹ diện, thu hút bướm ong, dường như phá vỡ trật tự mà Bất Ni đã nhọc công kiến tạo bấy lâu nơi am đường. Mâu thuẫn sư đồ ngày một dâng cao.

Từ một lòng truyền dạy chân đồ, Bất Ni trở nên ác tính khó lường, mỗi ngày lại đặt ra thêm nhiều môn quy hà khắc, quyết chí khép Phong Linh vào vòng khổ hạnh. Vốn là một cô nương lạc quan yêu đời, nhưng từ ngày trở thành đồ đệ của Bất Ni đã trở nên tâm thần bất ổn, ngày đêm sống trong tình cảnh u uất. Hận mà không dám khởi loạn. Sầu bi mà vẫn phải nở nụ cười. Bởi, thâm tâm, Phong Linh muốn tìm hiểu rõ sự tình về cái chết vô cớ năm xưa của hàn sĩ, nên cố sức nén lòng, chịu đựng ngày qua tháng lại mong sớm phát hiện chân tướng sự tình.

Thời gian như thủy lưu vô tình, mới đó lại đã nhị độ nguyệt tàn, Phong Linh giờ thêm vẻ sầu não, tâm trí bất minh. Tuy vậy, thực ra đây chỉ là đối sách để hòng che giấu thực tâm, qua mặt Bất Ni, thuận bề hành sự.

Rồi một đêm nọ, trong khi truy tầm dấu tích về cái chết hàn sĩ, Phong Linh lại vô tình phát hiện nguyên cớ sự mất tích bí ẩn của Lâm Đại Nguyệt. Một sự thật không thể ngờ tới…

Quá hoảng loạn vì bí mật vừa mới tìm thấy, Phong Linh vô cùng bối rối, tiến thoái lưỡng nan, không biết đường liệu tính. Nhất thời nảy ra ý định: đào thoát khỏi am đường ngay trong đêm.

Nhưng nào ngờ, Bất Ni đã phát giác sự tình bại lộ, nên đã lường trước việc Phong Linh sẽ trốn chạy. Bất Ni nhanh chóng phong tỏa hết đường ra lối vào, quyết tâm không để Phong Linh thoát khỏi.

Sư đồ bất hòa, oán nghiệt thêm sâu. Am đường nay lại tựa hồ Quỷ Môn vô lối thoát.


Chẳng biết sự thể ra sao, chỉ nghe rằng, từ đó, am đường lạnh lẽo hoang vu, không thấy bóng Bất Ni cũng như tung tích của Phong Linh đâu nữa… Chân núi Hành Sơn vốn u linh cô tịch, nay lại thêm phần ảm đạm, âm khí nơi nơi…

Người đời không rõ thực hư, nên kháo nhau về rất nhiều giả thuyết. Có người cho rằng, trong lúc sư đồ giao tranh, cả hai đánh đuổi đến tận thâm lâm, rồi tử vong bỏ mạng không ai hay biết… Kẻ khác lại cho rằng, Phong Linh đã được cao nhân cứu thoát, còn Bất Ni sư thái thì biến mất không rõ nguồn cơn… Một vài người háo sự lại cho hay, Bất Ni cuồng nộ ra tay thảm sát đồ nhi, rồi trở nên điên dại, trú ẩn nơi am đường, đêm xuống lại lang thang khắp nơi đoạt mạng người dân vô tội…

Một đồn mười, mười đồn trăm… Chẳng rõ chân nguyên cớ sự, chỉ biết là thiên hạ đồn thổi, ai ai cũng hoảng sợ chẳng dám bén mảng đến chân núi Hành Sơn. Am đường âm u hoang phế, từ đó nhân gian gọi là Quỷ Am Đường.



Thursday, June 19, 2008

Ngoại tình hai tư - Một truyện ngắn lạ.


(c) photo by Oleg Oprisco

Vô tình đọc được truyện ngắn này. Ngắn. Mà sâu. Gợi nhiều cảm giác. Thực. Mà hư. Day dứt nỗi niềm...

Ngoại tình hai tư

(Trang Hạ dịch)

***

- Em thích anh! Đàn bà lắc lư ly rượu trong giữa những ngón tay, điềm nhiên nói. - Anh có vợ rồi! Đàn ông chạm vào cái nhẫn tay trái. - Em không quan tâm! Anh thích em không?

- Đoán được ngay câu trả lời!

Đàn ông ngửa đầu lên, đánh giá nhan sắc trước mặt.

Hai tư, trẻ, hãnh tiến, tuổi khá thú vị của một phụ nữ.

Da trắng nõn, thân thể đầy đủ sức sống, một đôi mắt sáng biết nói ra thứ mình muốn.

Một người đàn bà đáng để chú ý, tiếc!

- Nếu anh cũng thích em, em không ngại gì làm tình nhân của anh luôn!

Đàn bà không chờ đợi được, dù chỉ một giây, xỉa một câu, nôn nao chờ nôn nao quan sát.

- Anh yêu vợ!

Đàn ông kiên quyết.

- Anh yêu vợ? Yêu vợ cái gì? Vợ bây giờ? Già hơn vợ ngày cưới, biết đâu khọm rồi, chả ra hình người? Nếu không, sao chả bao giờ thấy anh mang vợ lên cơ quan?

- Sao em lại thích anh?

Đàn ông chặt đứt chuỗi lời cay cú của người ngồi bên kia bàn.

- Già dặn, từng trải, cử chỉ phong thái rất đàn ông, biết quan tâm người khác, rất nhiều rất nhiều.

Đàn bà vội vã khẳng định. Thở dài.

- Và anh rất khác bọn đàn ông quanh em. Anh đặc biệt!

Đàn bà nhìn thách thức.

- Thế em đã gặp anh ba năm trước chưa?

- Không biết. Không cần biết! Ngồi tù à?

Đàn bà môi cong bất cần.

- Ba năm trước, anh là một trong những thằng đàn ông tầm thường trong mắt em!

Đàn ông nheo mắt nhạo báng. Đàn bà tóm ly rượu quên làm dáng, mạch máu xanh lên cổ tay.

- Tốt nghiệp đại học quèn, nghề vặt, cả ngày uống rượu, tức tối! Đàn bà mình thèm thì nó không thèm mình, chỉ biết lấy đĩ ra trút cơn, thoả mãn có lần ngay trong sàn, bị công an tóm.

- Thế… sao…

Đàn bà hoài nghi, nhưng đàn bà bắt đầu háo hức.

Đàn bà dễ bị dụ vào cuộc tò mò như cuộc vui.

Mới hai tư, thèm trải đời, thèm được nếm, cuộc đời là cả một cuộc nếm.

- Vì cô ấy?

Đàn bà đoán và hờn. Mắt loáng lên bắt đèn, sáng lên một thoáng ánh mê li.

- Cô ấy dễ dàng nhìn xuyên qua, nắm lấy ẩn ức trong đáy tim. Dạy tôi rất nhiều điều trong đời.

Tự sự.

Rượu lặng im vành ly trên bàn.

- Cô ấy làm tôi không còn cay cú được thua, nhìn xa hơn, sống thiện hơn.

Chữ tôi buông vào cô đơn, như tự nói. Đàn ông tự nghe giọng mình.

- Hồi đó tôi sân si như một đứa trẻ con trước mặt cô ấy, có lẽ, tôi nhìn cô ấy giống cách em đang nhìn tôi: Lạ. Kiêu ngạo. Và bất trị.

Đàn bà vội vã cụp mi xuống. Ngón tay bỗng dưng.

- Tôi nghe cô ấy, tôi chấp nhận hiện thực, tôi cố gắng để tôi đừng rơi vào trong vô vàn.

Khó hiểu, ra vẻ hiểu, ngắm ngón tay. Đường gân xanh giống ai hai tư? Nếu là tình nhân, hẳn sẽ rất êm và đau?

Đàn bà hỗn loạn cảm xúc.

- Cuối năm đó, tôi đổi việc tốt hơn, chúng tôi cưới nhau. Hai người, một giường, nhà rỗng toang, cưới một năm mới mua được nhẫn cưới.

Đàn bà lén nhìn tay đàn ông. Tay trái trong bóng tối tay phải.

Dường như thêm chỗ ngồi bên quầy bar rộng mênh mông. Một hơi thở nhẹ trong suốt.

Hoặc chỉ là tưởng tượng, đâu ai ngồi chỗ trống bên đàn ông? Đâu có gió thổi trong bar chật.

- Rượu nhiều, thân thể mệt, tối nào cô ấy cũng đun cho tôi bát canh dưỡng sinh uống trước khi ngủ. Suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên mùi vị đó.

Đàn ông độc thoại. Đàn bà nhắm mắt. Cái mùi vị đó, thân thể mệt, rơi vào trong vô vàn.

- Mười giờ rồi!

Lần đầu tiên đàn ông mỉm cười với đàn bà.

- Em ạ, tôi không bao giờ, tôi không thể, làm điều gì không phải với cô ấy!

- Em thua rồi!

Đàn bà chua chát, cười mỉm miệng.

- Nhưng khi bằng tuổi cô ấy, em sẽ còn đáng kể hơn!

Đàn bà tự an ủi mình.

- Đúng, lúc đó em sẽ có một người đàn ông hơn anh nhiều! Canh nguội mất! Anh tiễn em!

Chữ “anh” buông ra tự tại.

- Không cần, em tự về! Anh về sớm với cô ấy đi!

Đàn bà thành thật nhắc.

Đàn bà quay lại một lần nữa dưới ánh sáng nhiều màu hỗn loạn. Hai tư run rẩy:

- Cô ấy đẹp chứ?

- Ừ, rất đẹp!

***

Đàn ông mở cửa, vào phòng ngủ, bật lên chiếc đèn nhỏ ấm áp, ngồi xuống mép giường, tha thiết.


- Em ạ, đã người con gái thứ bao nhiêu rồi.

- Em ạ, anh biết nhiều người thích anh.

- Em ạ, rồi sẽ có ngày anh sa ngã mất.

- Em ạ, chỉ có em nhìn thấy nước mắt anh.

Giọt nước mắt lăn ra trong căn phòng rỗng.

Một giọt nước mắt trên thiên đường cũng đã rơi.

Nghe nói, những người đã chết trong hạnh phúc thường làm mưa xuống ấm áp.

***


Monday, June 16, 2008

Viết cho Cha nhân Father's Day



Từ nhỏ đến lớn, nói hơi vô tâm, tình cảm tôi dành cho cha lúc nào cũng ít hơn dành cho Mẹ. Không hiểu vì sao! – Cũng có thể đúng như người xưa thường nói: con gái gần Cha, con trai gần Mẹ - con trai thì quyến luyến và gắn bó với Mẹ nhiều hơn!

Lòng yêu thương Cha – Mẹ dành cho con cái thì có bao giờ đong đếm thế đâu! Nên thấy mình có vẻ như thiên lệch tình cảm. Và lắm lúc tự hỏi, mình có công bằng với cha chưa?

...

Cha tôi là một người không học cao. Chỉ học đến lớp 9 mà thôi. Vốn dĩ là một con người đặc trưng chất đồng quê Nam Bộ, Cha trưởng thành, lập gia đình và nuôi dạy con cái, xây dựng một nếp nhà bình yên cũng từ những “chất” rặt miền quê sông nước. Hồn hậu nhưng nóng tính. Đôi lúc gia trưởng, nhưng thương yêu con cái hết mực. Học chưa gọi là cao, nên vị trí xã hội khiêm nhường. Nhưng Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín Cha tường thông và dạy tôi lẽ phải ở đời từ khi tôi còn rất nhỏ.

Có những đứa trẻ con có tuổi thơ à ơi lời ru của Mẹ, ngọt ngào những câu chuyện cổ tích của Bà. Nhưng với riêng tôi, lớn lên, tâm hồn bồi đắp phù sa lẽ sống nhân nghĩa, ấy là nhờ những câu chuyện dân gian, những tích xưa truyện cũ mà Cha tôi đã truyền lại. Tôi tự hào vì Người-kể-chuyện-đặc-biệt này, là Cha tôi!

Từ nhỏ, Cha dạy tôi làm Toán, Cha dạy tôi rèn chữ. Cha kể tôi nghe những câu chuyện dân gian mà chính cha cũng được nghe ông bà kể lại. Rồi những truyện tích như Lục Vân Tiên, Tiết Nhơn Quý, Lưu Bình – Dương Lễ… Những câu chuyện thấm dần vào tôi… Rồi Cha là người đưa tôi đến Thư Viện Thiếu Nhi đầu tiên của Thị xã, định hướng cho tôi giải trí bằng sách, biết đọc sách và biết yêu quý sách. Để đến tận bây giờ, một tâm hồn rộng mở, yêu sách, mê văn chương và làm đẹp chính bản thân bằng những nghĩ suy sâu sắc hơn theo ngày tháng – tôi tự hào là do Cha mình ban tặng!

Còn nhớ những chuyến xe về quê nội. Cọc cạch chiếc cup 50 thuở xưa, vượt chặng đường dài gập ghềnh đá sỏi, tôi nhỏ bé nép mình sau lưng Cha. Nhớ những lần hư xe giữa đường, trời mưa, Cha ì ạch đẩy xe. Có một chiếc áo mưa duy nhất cha nhường cho tôi. Trùm kín áo, chạy lót tót theo sau, nhìn Cha ướt đẫm mưa đẩy xe trong bóng tối đang xuống dần nhập nhoạng, tôi thương Cha hơn bao giờ hết!

Những món ăn ngon mỗi khi tôi thi tốt. Những bịch cháo Quảng tôi thòm thèm mỗi sáng khi bị ốm. Những chuyện nhỏ nhặt, những quan tâm đơn sơ như thế… Cha lúc nào cũng lặng lẽ quan tâm, và dành cho tôi tình yêu thương hết mực.

Rồi tôi trưởng thành dần. Lớn hơn, học lên cấp II, cấp III… rồi vào Đại học xa nhà. Cha vẫn thế, lo lắng cho tôi từng chút một. Lặng lẽ chăm sóc, lặng lẽ lo toan.

Mỗi khi tôi về nhà, tôi chỉ biết yêu thương và bày tỏ lòng yêu thương với Mẹ. Có lẽ, nhiều lúc Cha cũng buồn khi thấy tôi thiên lệch – chỉ yêu thương Mẹ nhiều hơn. Nhưng chắc cũng không bao giờ Cha lại so đo tình cảm của con cái như thế, Cha là Cha – cũng là người duy nhất của con. Cha thì cũng như Mẹ, luôn luôn cho con và không đợi đáp trả bao giờ!

Nhưng Cha ơi, tuy con không nói ra, nhưng con đang học dần cách bày tỏ, Vì giữa Cha – và con trai đôi khi cũng không thể biểu lộ yêu thương như với Mẹ được. Nhưng Cha hãy yên tâm, với con, Cha vẫn là người con yêu kính nhất. Có những điều vô cùng to lớn Cha cho con, con để ở trong tim. Và con nuôi dưỡng nó theo dòng ngày tháng. Để mỗi ngày qua, con tự hào biết mình là con của Cha, biết mình lúc nào cũng được Cha dõi mắt yêu thương.

...

Rồi chắc một ngày con cũng sẽ như Cha bây giờ. Có riêng cho mình một mái ấm nhỏ. Lúc đó, chắc chắn con cũng sẽ như Cha, lặng lẽ chăm sóc con cái. Và con sẽ cố gắng trở thành một người Cha tốt, để có thể nói với con mình là: “Cha là một người Cha tốt thứ hai trên cuộc đời này thôi các con ạ, vì người Cha tốt nhất chính là Ông của các con!”. Người Cha tốt nhất, với con, chính là Cha.

Sunday, June 15, 2008

Yesterday &... Saturday morning


Sáng thứ Bảy, thanh thảnh và bình yên. Có chút buồn len lén tâm tư, nhưng khẽ khàng như gió… Ta biết mình vẫn an nhiên! Tự nhủ lòng, sẽ an nhiên!

Không khí se se lạnh, ngồi trong văn phòng công ty, đắm chìm vào không gian lặng lẽ… Tự dưng thèm một giai điệu thân quen…

Play album Yesterday&Now của Mỹ Tâm. Chụp tai nghe. Ngả người ra ghế. Từng thanh âm dịu dàng chảy vào lòng…

Những bài hát chưa bao giờ tôi hết thấy yêu thương.

Giọng Mỹ Tâm da diết với những ca khúc nồng nàn… Gọi dậy trong ta một cảm xúc bâng khuâng lạ lẫm. Bình yên có. Mà dường như cũng là khắc khoải. Nhớ. Vu vơ nhìn về quá vãng chưa xa…

Nhiều, thật nhiều những hình ảnh kí ức năm 2003 lại về. Có buổi đầu xa nhà, có bỡ ngỡ bước chân Đại học chập chững năm đầu… Có những luyến thương tuổi đầu non trẻ, có những bè bạn giờ vạt bay gió lùa… Những người đi qua nhau. Những thất vọng, buồn – vui. Những niềm tin, hy vọng… Cả những mộng mị ngày chưa biết lo âu.

Thật không ngờ, những bài hát, lại có thể gọi về trong ta nhiều đến như thế…
Yesterday & Now. Ngày ấy & bây giờ. Khác nhau lắm. Xa xôi lắm. Mà cũng vướng vấp những kí ức không bao giờ là xưa cũ… Thấy mình, luôn là một người ngoái nhìn về ngày hôm qua. Tự hào, cũng là một người biết bằng lòng ở hiện tại. Cũng đã đủ đầy!

Yêu quá khứ, cũng chỉ để bình tâm ngày hôm nay và chờ mùa sau với mong ước bình yên…


Saturday, June 14, 2008

Mơ & Thực


Mơ…

… Nụ cười lặng lẽ mà ấm áp, ánh nhìn thăm thẳm mà yêu thương. Nhìn sâu vào mắt người, ta hạnh phúc khi thấy mình ở đó.

Mơ…

… Bàn tay chạm khẽ bàn tay, nỗi buồn tan theo gió, ngọt ngào ở lại. Trái tim mềm tan trong lời yêu, tâm hồn bình an với nồng nàn khao khát…

Mơ…
… Sau khắc khoải ta tìm thấy nhau. Nương náu tim mình nơi trái tim người. Sát vai, nắm tay đi đến cuối con đường…



Thực…

… Mơ hồ nhớ, mơ hồ thương … Mơ hồ những hoài nghi, mơ hồ những niềm đau khó lý giải!

Thực…

… Cười vang thành tiếng mà nước mắt không lời. Nép mình một bên, tìm bóng nụ cười loang như vết nhớ…

Thực…

… Gần nhau mấy mà xa cách nghìn trùng. Thương đến bạc lòng mà đành vô tâm tự định nghĩa là: viễn mộng. Rồi tự mình, lại mơ…



Wednesday, June 11, 2008

Dường như trong hoang vắng, bỗng thương cuộc đời...


Qua nhiều cuộc đổi thay, chưa đủ trưởng thành để tự bước không vấp váp, nhưng cũng mừng lòng vì mình biết mình lớn khôn.

Lớn khôn để biết nhìn không chỉ bằng ánh mắt, suy nghĩ không chỉ bằng khối óc, niềm vui không phải chỉ thể hiện bằng nụ cười, nỗi buồn không hiện dung hình bằng những giọt nước mắt, hạnh phúc chưa chắc là toàn mỹ và tuyệt vọng không hẳn là nỗi đau.

Lớn khôn, vì trải nghiệm. Vì thấy nhiều nỗi đời khác biệt, cảm nhiều vướng vấp kiếp nhân sinh.

Nhưng lớn khôn để làm gì khi lòng ta dường như càng hoang vắng? Trải nghiệm để làm gì khi thấy xót xa nhiều hơn an nhiên?

Ta đã thấy những nỗi đau tình cờ. Ta đã biết những niềm riêng chôn giấu.

Những giấc mơ xa vời… Những niềm tin bị chối bỏ… Những ngoan hiền lọc lừa… Những tha thiết dối gian… Những thân tình ẩn nhiều chua chát… Xót xa thay!
Lắm lúc, một mình, đối diện với chính cái mông lung vô định của trái tim rỗng, đầu óc phiêu diêu, ta thấy mình: Vô Nghĩa.

Những nụ cười như hoa tủ kính. Những tiếng nói mờ nhạt xúc cảm. Sẻ chia cường điệu. Hân hoan giả tạo. Vô vị thay!

Những gương mặt cuộc đời thấp thoáng, nhòe đi trong gió… Sau cơn giông, ta co ro dưới mái hiên đời. Một mình. Chơi vơi.

Sao cứ mải miết cuốn mình vào vòng quay vô thủy vô chung? - Ừ thì, sống chỉ để sống, vậy thôi!

Có lẽ, tại chính mình. Tại lòng mình hoang vắng, nên bỏ bê đời xanh xao. Tại tim mình tắt lửa, nên nắng không về, hoang phế tin yêu.

Tại chính mình…

Nhiều khi, muốn nhìn từ góc độ thật bi quan – như thể chiếc lá cuối cùng vừa về đất – ta thấy mình thật ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn vì u tối mắt nhìn, vì tự kỷ ám thị những điều tuyệt vọng.

Thương cuộc đời nhiều mộng mị, mà bỏ quên trời đất bao la. Học nhẫn nại đi hết đường mình, mà quên mở lòng bao dung cuộc sống. Tập thói chai lỳ vô cảm với bể dâu, mà đánh mất những hy vọng nhỏ nhoi nơi trái tim người. Đáng buồn thay!

Thế nên, chưa bao giờ ta tắt niềm tin yêu cuộc sống. Đôi lúc, trong hoang vắng bỗng thương lấy cuộc đời, xót xa chính mình… Nhưng là để soi lại tâm tư, gạn đục khơi trong, tự nhen lại ngọn lửa tâm hồn.

Ngoài kia nắng lúc nào cũng xanh. Đường dài có vô thường nhưng vẫn dạt dào những niềm hạnh phúc…

Như mới gần đây, chẳng phải đã tự học được về lòng tin được đền đáp và cách mỉm cười với hạnh phúc hiện tại đó sao?

Monday, June 9, 2008

Hot Sunday


Chủ Nhật overtime. Không có gì khác biệt so với những tuần trước đây, vì cả tháng đã như thế.

Tự dưng công ty là nhà. Nhà trọ mới. Dừng chân mà mến lạ, vì lòng người nơi đây!

Ngày Chủ Nhật tòa nhà văn phòng không mở máy lạnh. Nóng. Từ giữa trưa càng oi bức hơn hết. Vùi đầu vào màn hình. Người râm ran cảm giác cháy lửa. Ngột ngạt.

Gió. Gió từ tiếng cười, sự sẻ chia và không khí bất tận niềm vui. Thấy thoải mái và thanh thản lạ lùng. Lạ lùng một nỗi tin yêu. Ừ thì, vẫn còn những ngọn gió thổi mát lòng nhau, cùng đi qua mùa nắng lửa. Cố lên nhé, đồng nghiệp, anh em!

Mới đọc xong Song Song. Cảm giác khó lý giải.

...

Tự nhiên thèm được đắm mình trong cái hồ nước xanh lơ…

Friday, June 6, 2008

Nhạc Teen & Trưa không bình thường.



Thứ nhất tui phải nói ngay là tui không phải oán ghét hay thù hận gì mấy bài nhạc Tin Tin, cũng như các ca sởi nhí nhảnh. Chẳng qua là … không chịu được thế thui.


Không hiểu seo là có những bài hát Teen , mỗi lần nghe là cho tôi một cảm giác … khó tả. Thú thực là không thể hiểu vì sao, nghe những bài hết sức nhí nhố hô hố, là trong người tui nó cứ … rạo rực một cảm giác muốn .. đâm chém hay úynh đập ai đóa ( Bịn thiệt gòi! ). Nghe một bài hát mà cứ như tui đang chịu đựng một sự hành hạ từ thể xác tới tinh thần một cách cực kỳ kinh dzị!!!

Mà tui cũng mắc cái bịnh kỳ quái. Cứ hễ nghe giới thiệu quẳng cáo một bài Tin Tin nào đóa hay lém, tuyệt dzời (theo gu của mấy pé teen và mấy pác vờ-làm-tin) thì thể nào cũng phải lùng cho bằng được, để có thể vừa thưởng thức vừa … chửi và trải nghiệm cảm giác: Căng thẳng tột độ, máu nóng dâng cao(éc éc..)

Tui tự nhận sức chịu đựng của mình khá kém. Nên không dzám thách thức bản thân. Con người bị ép tâm lý, dồn đến bức bách, dzễ Khùng lên và làm những điều đáng sợ (mà phẩm giá một con người hoành tránh như tui thì ko nên và chẳng nên như thế tí nào!). Chính thế mà, chưa bao giờ tui … can đảm nghe hết trọn vẹn 1 bài hát kỉu Tin Tin. Em sợ …

...

Vậy mà hum nay - nói chính xác là khoảng từ 15h15’ – tui đã có 1 hành động cực kỳ bản lĩnh và mang đậm tính “vượt lên chính mình”, đó là” chơi nguyên 1 series nhạc Teen để relax (Mình hâm thật!). Hành động đáng ngưỡng mộ đến nỗi con pé Cathy bạn thân tui, khi nghe tui rủ .. cùng “chơi dại” chung thì đã cảm thán là:”Hành động dzũng cảm của mày xứng đáng để cho mày … tự chít 1 mình!” Éc éc…

Và đây cũng chính là lý do mà tui gọi trưa nay – Trưa ko bình thường!

Nói dzông dzài, nói dzai nói dzở.. chỉ để túm quần lại mà nói là: “I hate Teen-pop vớ vẩn!”. Công bằng mà nói, nhạc đã ghi rõ rành rành là : phục vụ cho Tin Tin, mà những đứa như tui – Teen over – bày đặt bon xờ chen, nge roài bình loạn, thiệt, bụng làm dzạ chịu!

...

Nhưng mờ, nói đi cũng phải nói lại, Nhạc Teen ko chỉ toàn nhạc nhảm (Phải nói ngay kẻo thiên hạ or giả có pé Teen hay mấy pác-vờ-làm-tin nào nhảy vô đây thì … mức độ thương vong của em sẽ nhẹ bớt!) Sự thực là, có khá nhiều bài hát kiểu teen với ca từ nhẹ nhàng, duyên dáng và giai điệu dễ chịu, cũng gieo vào lòng nhiều cảm xúc bâng khuâng. Và cũng có những ca khúc, lời ca giản đơn mà ý nghĩa lại sâu sắc nhẹ nhàng (những trường hợp nài tui thấy hơi bị … hiếm!)

...

Túm quần một lần nữa mà nói là… Rảnh, ở không, nên vít một entry nhảm nhí dzớ dzẩm thế thui. Chứ thiên hạ thì Teen chiếm đại đa số, nhạc Tin Tin vẫn nhan nhản và ca sởi Tin Tin thì vẫn hot hit, “thăng cấp” dzù dzù với lượng Fan hâm mộ (hâm nhìu hơn mộ) đông như pọ. Và một thực tế phũ xờ phàng là, qua chiện nài, chiêm nghiệm lại mới thấy, hóa ra mình già mất rồi! Già nên ko thể hòa điệu cùng “bọn trẻ”, ko hỉu Teen bi giờ hát gì, khoái gì. Thiệt bụng là thấy hơi … chạnh lòng!

Thêm một cái nữa là, nếu ai ai cũng như tui (hay số lượng ko ít những người bạn tôi biết) thì chéc mấy pé ca sởi Tin Tin sẽ … giải nghệ ngay khi mới lăm le … nhú thành Sao. Vậy thì tội quá, show biz Việt lèm seo phát triển đc hoành tráng như bi giờ chứ. Đúng ko nè?

...

Hum trước có vô tình đi koi một show, có một anh chàng Hot-boy-singer làm chao đảo bao nhiêu trái tim pé gái (dưới 18 tuổi). Thía mà, he bước ra sân khấu, hát múa quay cuồng, làm đủ trò, cũng chỉ nhận được sự bình phẩm của tui & mấy người bạn là: “Thằng này … bệnh!” Hơi tế nhị 1 chút, tụi tui chỉ dzám gọi cậu ấy là Quần Đỏ - một nik name cực hot.(cậu ấy mà bít chắc khóc thét lên vì sung sướng)

Túm quần lại mà nói … lần cúi cùn: Trưa nay tui ko bình thường thiệt! Rảnh ghê ta ơi, bàn tán chiện tầm phào!

Forget it all, Jera!


Thursday, June 5, 2008

Mùa lại xanh!


Đi qua những cơn mơ day dứt, biết mình lẻ loi…

Đắng lòng lắm, ngỡ là tuyệt vọng…

Nhưng rồi, ban mai vẫn về sau đêm tối. Mùa sang. Xanh lá. Mưa mát tâm hồn.
Tan hết mông lung, ta lại yêu đời quá thể!

Phía ngày mai còn nhiều nắng lắm. Xanh ngời. Và ta vẫn tin yêu cuộc đời. Dù thưa thớt tiếng cười…Dù phải quên!

Ta nhắc mình: còn nhiều thứ để trói mình về phía trước. Cần lắm tin yêu và hy vọng…

Mặc tình như những cánh bồ công anh bay theo gió…

Theo gió về mùa sau …

...


Monday, June 2, 2008

Entry for 01/06 - Hồn nhiên


Những nụ cười hồn nhiên là cội rễ của hòa bình và hạnh phúc. Tự dưng nhớ lời một bài hát: "Thật tuyệt vời biết bao khi thế giới quanh ta trẻ lại, nụ cười luôn nở trên môi..."

Cô giáo văn cấp 3 tôi từng nói: Thế giới từ lâu đã mất đi lòng tốt hồn nhiên. Cần lắm ...

01/06 Chúc mừng những hồn nhiên của cuộc sống. Và nguyện cầu cho tất cả mãi giữ hồn nhiên...