Thursday, December 31, 2015

Năm cùng tháng tận nỗi buồn còn dư


* hình chụp sáng nay, hẻm nhỏ thân quen nhìn từ trên cao.

Ba mươi mốt, tháng Mười Hai. Lại thở dài một lời quen: Mới đó mà đã... 

Mới đó mà đã hết một năm. Mới đó mà đã qua thêm một quãng đời hữu hạn. Mới đó mà đã lợt phai thêm những ký ức vốn dĩ đã quá lợt phai. Mới đó mà đã quên, như chưa từng có nhớ. Mới đó mà đã thấy nhớ, ngay cả những điều chưa kịp lìa xa...

...

Năm cùng tháng tận, ta lại ngồi xuống dọn dẹp lòng mình. 

Gom những cơn buồn dày đặc xếp vào một ngăn, những ảo vọng phù phiếm vào một ngăn khác. Những khuôn mặt người, những lời chưa nói, những hối tiếc vô nghĩa thì vào cùng một ngăn. Một ngăn nữa dành cho những hoạch định dở dang, những tính toan lần lữa. Còn một ngăn nho nhỏ, riêng cho những niềm vui bé mọn, nhặt nhạnh từng ngày. 

Ngăn cho hạnh phúc thì trống hoác, nằm im, kiên nhẫn chờ đợi.

...

Hai Không Mười Lăm, ta vẫn chỉ giản đơn nối dài nhịp sống. May mắn, vẫn có một công việc để làm, một vài thân thuộc để yêu thương, một ngày mai để hy vọng. Không nhiều bão giông, chỉ có chớp bể mưa nguồn sinh ra tự lòng. 

Hai Không Mười Lăm, ý thức về sự thất bại bản thân càng mãnh liệt. Những mâu thuẫn nội tại càng phức tạp. Cô đơn thừa thãi, dư dả nỗi buồn. Chối bỏ đám đông, ngại ngần ồn ã. 

Vẫn mơ về một cuộc đời khác, nhiều khi.

...

Hai Không Mười Lăm đã khép. Chớp mắt, Hai Không Mười Sáu sẽ mở ra. Sẽ bắt đầu một vòng tròn mới? Hay lại là những cũ kỹ vần xoay?

Dẫu thế nào, cũng chỉ mong đủ an trí vững lòng đi tiếp. Đủ phúc lành để sớm hái quả ngọt mình đã đang cố công gieo hạt. Đời bình thường mà trôi.

...


Thursday, December 17, 2015

Em vẫn chưa tin


(c) photo by Hiram Trillo

em vẫn chưa tin 
tình về 
trên môi em đỏ lửa 
xóa những vệt buồn đọng từ muôn thủa 
nhuộm hồng lại những tháng ngày cỏ úa 
bằng giản dị lòng nhau 

em vẫn chưa tin 
tình lần nữa 
bắt đầu 
sau bao nhiêu đớn đau 
sau bao nhiêu kết thúc 
tim ngỡ khô mòn niềm tin vào hạnh phúc 
may, đời còn vị tha 

em vẫn chưa tin 
câu chuyện của chúng ta 
đang được viết tiếp những đoạn dài ấm áp 
dẫu chương sau có thể lại là bão táp 
nhưng em biết em, 
từ nay, 
đã thôi hết một mình 

em vẫn chưa tin 
mình lại có tình 
mình lại có ta 
giữa biển người ngơ ngác 
là nợ, hay duyên
- cũng chẳng thể nào đổi khác 
sao không sống trọn vì nhau? 

em vốn không tin 
vào những phép màu 
nên chỉ biết cám ơn người 
bởi còn thương em đủ 
để xây lại nếp nhà cho tình về an trú 
cho em tiếng gọi 
"Mình ơi!" 

em sẽ không mong 
mãi mãi 
hay muôn đời 
chỉ nguyện cùng nhau qua từng ngày từng tháng 
nuôi những bình yên nhỏ nhoi và hữu hạn 
những ngọt ngào thật tâm... 

...


* 161215, thương tặng nghiệt-duyên Zenda.



Friday, December 4, 2015

12


(c) artwork by ChaosFissure

mới đó, giờ đã Mười Hai 
về vun vén lại những ngày sót rơi 
đếm đong nước mắt, nụ cười 
dọn lòng thương để cho người cần thương 

qua thêm một khúc đoạn trường 
bàn chân mỏi mệt vẫn thường vấn nghi 
bao giờ hết kiếp thiên di? 
vườn tâm thức trổ xanh rì lộc an? 

mới đó, một năm sắp tàn 
gom dang dở đốt hóa vàng u mê 
phủ tro ngày tháng ê chề 
mang tim phơi giữa bốn bề gió lên...

...

[Saigon, 04/12/15
năm cùng tháng tận, nỗi buồn còn dư...]


Tuesday, November 24, 2015


Thỉnh thoảng, tôi vẫn hay nghĩ về một vài sớm mai trời vừa đủ lạnh, cuộn mình trong vùng mơ ấm, bên cạnh là dư hương sót lại của ai đó từng gần gụi mà giờ đã thực xa xăm. Không khí như đọng hờ thứ hơi sương bảng lảng, nhạc ‪Schubert nỉ non những phức điệu không lời. 

Khi ấy, nỗi cô đơn như chất độc ngấm lâu đã đến hồi phát tác, sẽ nở bừng những đóa hoa màu huyết dụ trong vòm mắt, loang dần thành bóng ngày đã mất, nhấn chìm từng nơ-ron thần kinh vào vũng lầy Hối Tiếc. Và, trái tim sẽ ngưng bặt tiếng nói tiếng cười… 

Khi ấy, muôn trùng ảo ảnh đổ về từ thác nguồn ký ức, hợp lại thành dòng sông tràn dâng những mảnh vỡ năm tháng hoa niên, thơm mùi thanh xuân nông nổi, đậm vị chocolate-rum đắng đót. Tôi đưa tay cố níu, rồi chới với rơi xuống, mặc mình bị cuốn ra phía mông mênh… 

Từ đấy tan thành trăm nghìn con sóng nhỏ. 

Theo đại dương đưa đi, một hôm nào đó, ở nơi chốn không tên, biết đâu sóng kia có thể gặp bước chân người?

...


Wednesday, November 4, 2015

November rain


Mười Một, mưa còn 
Đôi khi lỡ bước 
Chợt ghé thăm ta 
Giữa chiều tối muộn

Mưa như khách lạ
 Lại như tình quen
Dìu ta vào những
Cơn mê ướt mèm

Trong vùng tóc nhớ 
Mưa làm tay cong 
Vuốt ve ký ức 
Từng dòng mênh mông 

Qua rừng hối tiếc 
Mưa đan vòm cây 
Sợi thương quá khứ 
Sợi buồn hôm nay 

Lên đồi cỏ mộng 
Xanh rờn chiêm bao 
Mưa ngơ ngẩn kể 
Cuộc vui năm nào 

Về lòng phố lớn 
Vội vàng mưa đi 
Tìm, mà chẳng thấy 
Bờ vai nhu mì 

Mười Một, mưa khóc 
Van lời ủi an 
Ta - thân lận đận 
Chỉ biết cười tràn...

...


Monday, October 26, 2015

Lạ. Quen.


(c) artwork by Giuseppe Gerbino

1. Tôi đón sớm ngày tuổi mình bằng những đoạn message từ đôi ba người. Có lạ, có quen. Có đoạn giản đơn khiến tôi vui. Có đoạn lại khiến tôi, đột ngột, cảm thấy chạnh lòng. Dù sao, lý do gì, cũng thành thật ghi ơn.

2. Năm nay tự nhiên muốn khóa wall, chán ngán hết thảy những màu mè hoa mỹ có đôi phần xô bồ. Muốn im lặng ngắm thời gian mình trôi qua thêm một mốc. Muốn, có đôi phần ngờ nghệch, thử nhìn xem giữa hàng trăm liên hệ chốn facebook, ai sẽ để tâm, chịu nhọc công hơn thường ngày gửi tin nhắn qua điện thoại, vào inbox.

Phép thử nào cũng có bất ngờ. Như việc tôi được nhận lời chúc từ những nối kết ngỡ đã mù xa. Hay từ một vài khuôn mặt mà tôi vẫn xem như “người lạ” trong vòng giao tiếp xã hội của mình. Trong khi, có vài gần gũi thì trao tặng mấy ký tự nhạt thếch, đại loại kiểu Happy birthday!.

Giả vờ câu nệ, nhưng xét cho cùng, mọi thứ đều vô nghĩa. Mấy câu chữ vỏn vẹn trên mạng xã hội thì nói được điều gì?

3. Nhưng cũng lắm lúc, mấy câu chữ vỏn vẹn trên mạng xã hội đủ cứu vớt một ngày buồn, một đêm tuyệt vọng, hay xoa dịu những khoảnh khắc mà cơn yếu đuối muốn vùng lên tạo phản. Ngược đời là, hiệu quả diệu kỳ ấy đôi khi lại do những người chúng ta dán nhãn Lạ ban cho. Có lẽ, vì Lạ mà không cần đắn đo. Vì Lạ, nên càng dễ trút lòng, mở ra những cánh cửa từng luôn ngần ngại với những Thân Quen.

Giống buổi khuya nào đó, một Người Lạ ghé ngang, không hẹn trước mà dốc cạn tâm tư cùng nhau. Mỗi kẻ một niềm riêng, phơi bày không gượng gạo. Đơn thuần tìm được nơi san sẻ, tựa chiếc bè giữa biển mông mênh mà hai thân phận dạt trôi tình cờ bắt gặp. Rồi cứ thế mà nương vào, mà sống sót. Dẫu thực tế có thể chỉ là mấy canh giờ không-vui-không-buồn.

4. “Người lạ vậy chứ chưa bao giờ bỏ mình đi, vì họ chưa từng tới.”

Đứa bạn thân viết vậy. Mình cũng tin. Bởi, trong những cơn mơ khắc khoải muộn sầu, vô số lần bản thân đã từng ước ao: Giá mà được đến một nơi chốn lạ xa, gặp gỡ những con người xa lạ. Chỉ để một lần bước giao nhau. Chỉ để một lần hiến mình cho Ngay Tại Đây, Ngay Lúc Này với không cưỡng cầu, không ràng buộc. Có thể trắng đêm bên chai Jack Daniel's không pha lạnh trơ hơi gió, vài điếu Marlboro Lights nhẹ tựa khói mà đậm mùi ủi an, hay chìm đắm vào những đam mê phù phiếm chẳng tha thiết bất cứ điều gì...

5. Người Lạ không dễ thành Người Quen, nhưng Người Quen lại rất dễ trở thành xa lạ. Thời gian cách biệt, không gian chia cắt đã đành. Đằng này, mấy phen ngược lối, mấy bận ngược lòng, một chốc thiếu can đảm, một chốc thừa hoài nghi, thế là Quen hóa ra Lạ. Thế là, một phần đời ngỡ như máu thịt cũng hóa tàn tro.

Không phải nhân tình bạc bẽo, chẳng qua duyên phận mỏng manh. Buông tay, lạc mất. Ngoảnh lại, nghìn trùng. Dấu yêu mùa cũ giờ chỉ là somebody that I used to know.

6. Ngẫm kỹ, Lạ - Quen vốn dĩ cũng mơ hồ. Nhưng, tổn thương từ kẻ lạ người quen lại có thật. Rất thật.

...


Tuesday, October 20, 2015

Bi khúc


ngày tháng xám nỗi buồn ứ đọng 
ngược dòng nhớ cũ tìm vui 
đầu ngọn sóng in từng dấu mộng 
mờ phai thoáng sắc ngậm ngùi... 

người cúi đầu hát bài thơ muộn 
vườn xưa con nắng còn ươm 
nhành hoa thuở thiếu thời đã rụng 
kẻ xa có tiếc nghê thường? 

bàn tay khép giữ vừa nước mắt 
soi gương bóng vỡ tan hình 
vùi thây trong bể đời khuất lấp 
trăm năm ai tiếc thương mình? 

 những cơn mê ùa về vỗ cánh 
đập từng tràng nhịp tim côi 
rồi bay lên thành vùng mưa trắng 
câu kinh từ tạ không lời.

...

[Saigon,
những ngày lòng mãi chưa yên.]


Monday, October 12, 2015

Ai sẽ cùng ta?


ai sẽ cùng ta xuống phố đêm nay
ném muộn phiền sau vai, mở lòng đón ánh sáng
vùi mình trong lạ xa, ngủ yên bên gối tạm
bỏ mặc hết thảy buồn vui?

ai sẽ cùng ta cạn ly ngậm ngùi
đốt mòn tim đau theo từng làn khói thuốc
một lần vờ quên tất cả những ràng buộc
thử sống như chưa bắt đầu?

ai sẽ cùng ta dưới bóng đèn màu
luân vũ cơn say dìu nhau vào hư ảo
thỏa thích khóc cười chẳng cần phải gượng gạo
chẳng cần tha thiết ngày mai?

ai sẽ cùng ta, ta sẽ cùng ai
khi vốn đêm thật dài, chiêm bao lại rất ngắn
ồn ào đến mấy rồi cũng chỉ còn im lặng
bụi tro hoang phế rã rời?

...

* gợi cảm hứng từ Downtown - Petula Clark [trích từ AHS: Hotel - episode 1]

Sunday, October 4, 2015

Tháng Mười không có hoa vàng


Tháng Mười. Ba Mươi.

Tháng Mười từ tốn bước đến, sau tháng Chín quá dài những mông lung. Tháng Mười, tháng của mình, nhưng lại chẳng hề thiết tha. Nhìn ra xung quanh, nhìn sâu bên trong, chỉ toàn bắt gặp chán chường, mỏi mệt. Đôi lúc là những tị hiềm rẻ rúng. 

Lại một năm sắp tàn. Bao nhiêu mong mỏi giả định mãi vẫn là giả định. Bao nhiêu dự tính cũng không có can đảm thực thi. Chỉ biết thả mình, buông xuôi, trôi theo bề bộn. Cố ủi an là mình vẫn sống. Dẫu quá nhiều khi, bất giác, ngỡ như đời thừa

Tháng Mười, nếu cố chấp tính tròn tháng tròn ngày, thì chẳng bao lâu nữa, mình sẽ Ba Mươi. Tam thập nhi lập, ê chề thay, vẫn là kẻ đơn côi. Dù ngụy biện độc-thân-sung-sướng, đôi khi, vẫn thấy tủi phận. Thấy thương, thấy chán chính mình. Hơn hết, dù không muốn thừa nhận, là cảm giác hổ thẹn, với mẹ cha, với cả những liên hệ thân gần. 

Ba Mươi, thỉnh thoảng, vẫn muốn trốn vào một cuộc đời khác. Dẫu biết, ảo vọng thoát ly vốn chỉ dành cho những kẻ nhu nhược và yếu hèn. 

...

Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà.

Là tập truyện ngắn mới nhất của Haruki Murakami, khiến mình phải đặt mua chỉ vì cái tựa đề. Là quyển sách đầu tiên, sau không biết bao nhiêu lâu từ bỏ thói quen, mình đã tìm lại được cảm giác lần giở từng trang sực mùi giấy mới. 

Trúc trắc, nhưng bình thản. Dửng dưng, mà chạm sâu. Khi Haruki không siêu thực vẫn thật đáng sợ! Bởi, ta sẽ không tài nào đoán được điều gì đang đợi mình đằng sau những mẩu truyện thành thị rời rạc, ngỡ như vô nghĩa, được kể bằng giọng điệu dông dài, sa đà chi tiết. Có thể là không-có-gì. Có thể là có-rất-nhiều. Nhưng, đôi khi, không-có-gì cũng là có-rất-nhiều, và ngược lại. 

Biết ơn, vì nhờ cuốn này, biết mình vẫn còn có thể đọc sách, đúng nghĩa. 

Một trích đoạn muốn lưu lại:

" - Tại sao anh Kafuku lại trở thành diễn viên? 

(...)

- ...Khi diễn, tôi có thể trở thành một con người khác. Diễn xong, tôi lại trở về là tôi. Điều đó khiến tôi thấy vui.

- Anh vui vì có thể trở thành người khác à?

- Trong trường hợp biết rằng có thể trở lại là mình.

- Đã bao giờ anh thấy không muốn trở lại là mình chưa? 

(...)

- Đâu còn nơi nào khác để trở lại."

...

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh.

Đi xem Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh, "thấy" cả một miền ấu thơ trong đó.

Phim không xuất sắc như bao lời ngợi ca, nhưng quả thật, có lẽ, với những 8x đời đầu như mình, nó vừa vặn chạm được trái tim. Dẫu chỉ cái chạm rất khẽ, mà đáng giá. Đáng giá, bởi nó là giấc mơ trong veo tuổi nhỏ được hiện thực hóa trên màn ảnh bằng những thước phim đẹp, thơ và mông mênh xúc cảm. Giấc mơ khiến ta bật khóc, vì thương, khi gặp lại. Giấc mơ vốn bị lãng quên. 

Bước ra khỏi rạp, còn sót lại, chẳng hiểu sao, là nỗi buồn. 

Những gì đã qua, có mong cầu đến bạc lòng, chỉ là một thoáng hồi ức. Níu được chút dư hương bảng lảng, rồi cũng tan mãi thành phôi pha. Tuổi thơ, năm tháng thanh xuân, những người đi ngang đời ta, tất thảy đều không thể khác. 

Chợt nhớ về những mất mát gần đây. Chợt nghĩ về những mất mát mai này. 

...


(*) hình là ba thiên thần nhỏ tuyệt vời của bộ phim Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh
Tường (Trọng Khang), Thiều (Thịnh Vinh), Mận (Thanh Mỹ).


Saturday, September 12, 2015

Hẹn người mai sau


Hẹn người một buổi sớm mai, 
Tàn cơn giông tố, mê dài cũng qua. 
Trùng phùng cuối nẻo phù hoa, 
Vòng tay ru lại thật thà ngỡ quên. 

Hẹn người trong nắng chiều lên, 
Đường quen phố cũ nhớ tên tìm về. 
Tóc phai năm tháng ê chề 
Vẫn nghe ra thoáng hương thề thuở nao... 

Hẹn người dưới bóng trời sao 
Ngoài hiên gió lộng, kề nhau đếm tình: 
"Tình này ta giữ cho mình 
Cố gom góp nhặt chút bình yên xưa!" 

Hẹn người góc quán sa mưa, 
Mù khơi nước mắt có chừa ai đâu? 
Bến đời sau cuộc bể dâu 
Còn neo lời hứa hôm nào ly tan? 

Hẹn người hẹn mãi hoang mang 
Dáng người mờ mịt non ngàn biển xa... 
Bây giờ giữa trần gian ta 
Chỉ mình ta với ta và lẻ loi... 

Mãi là ảo vọng mà thôi. 

---

bày cuộc chơi câu chữ, nhân đọc một chuyện buồn. 
** hình screenshot từ bộ phim White Night (2012).
*** nhạc nền khi viết là Sad Angel của Igor Krutoy.


Tuesday, August 18, 2015

Chỉ vì một bản tình ca


Chỉ vì một bản tình ca. Lại không phải là quen thuộc. Vậy mà, không hiểu vì sao, như có ma lực, đẩy tôi ngược trôi về một đêm nào. 

Có lẽ là một đêm mùa hè. Có lẽ, cũng là một đêm tháng Tám, như bây giờ. Ký ức chồng chéo những lớp sương mờ, ngụy tạo và chối bỏ, nên tôi, cũng không đoan chắc. 

Ở đó, căn phòng tối, khung cửa sổ lười nhác mặc gió khuya sướt mướt tràn qua. Và tôi. Và người. Hai kẻ vốn xa lạ, và sẽ mãi xa lạ, yên lặng nằm cạnh nhau. Một người cho người kia bóng lưng, một người cho người kia hơi thở. Trong thời khắc ấy, không có tuyệt vọng, không có nỗi đau. Chỉ có sự chấp nhận. Tựa như xem đến cảnh cuối một bộ phim vụng về, mà đoạn kết đã biết trước từ lâu. 

Đã vô số lần tôi tự hỏi, nếu được, lần nữa, sống lại thời khắc ấy, liệu tôi có còn cam tâm nằm lắng nghe từng hơi thở giả vờ trấn tĩnh của người? Liệu tôi có còn hèn nhát đến mức không dám siết chặt người thêm một chút nữa - dù khứu giác vẫn không ngừng tham luyến thứ mùi cơ thể không nhầm lẫn với ai khác? Liệu tôi có thể, ít nhất, nói cạn lòng mình? 

Những giả định phù phiếm, những ảo vọng khôn cùng, rồi cũng tan mất trong giông bão mười năm. Chỉ là đôi khi, cơn tiếc nuối vô cớ đột ngột khơi lên ngọn lửa tận sâu đáy tim, đành phải, tự mị mình. Một chốc. Rồi thôi. 

... 


[Saigon, 18/08/15 
for another V.]


Wednesday, August 12, 2015

Mới đó giờ đã


(c) photo by Tatyana Tomsickova 

Có nụ cười mới đó 
Giờ ngỡ là cơn say 

Có niềm vui mới đó 
Giờ mỗi mình loay hoay 

Có những chuyện mới đó 
Giờ đã thành khói mây 

Có những người mới đó 
Giờ đã ngoài tầm tay...

...

[12/08/2012
post vào đây, để lưu lại]


Sunday, August 2, 2015

Đi dọc phố mưa


Chiều nghiêng dốc phố 
Mưa bay ngang trời 
Từng dòng vụn vỡ 
Rớt thành đơn côi 

Dalat thê thiết 
Như bài Không Tên 
Mưa buông héo hắt 
Điệu buồn chênh vênh 

Hồ Xuân Hương vắng 
Liễu im đôi bờ 
Bóng người ngơ ngác 
Tìm ai thẫn thờ? 

Mưa xuôi theo gót 
Chân vào sân ga 
Mưa ôm vai áo 
Kẻ quen xa nhà 

Chùa Tàu héo hắt 
Thông đan tay sầu 
Đếm nghìn giọt lệ 
Đổ tràn hanh hao 

Ngõ dài ngõ vắn 
Biết đâu điểm dừng 
Một mình cô lẻ 
Mưa dường rưng rưng 

Một chiều rét mướt 
Đi dọc phố mưa 
Nghe Dalat hát: 
"Tình ơi, về chưa?" 

...

[Dalat chiều mưa | 010815]


Wednesday, July 29, 2015

Thơ cho một ngày mưa xám


Chiều nghiêng mây xám bay lên 
Đổ trời mưa xuống ướt mềm gót hoang 
Người đi mù mịt non ngàn 
Kẻ ở còn đứng chứa chan mắt sầu 

Ngày dài lạc giữa mùa Ngâu 
Mấy phen gió thốc nhạt màu tóc êm
Lẻ loi dìu bước vào đêm 
Tiếc thương rơi vỡ cuối miền chiêm bao 

Thời gian nước cuốn trôi mau 
Những điều mới đó đã nhàu úa phai 
Đợi mình ở phía ngày mai 
Dường như chỉ có mệt nhoài lãng quên 

Trong vùng tình vắng mông mênh 
Ai nần ai nợ, ai đền đáp ai? 
Cúi đầu mặc nắng qua vai 
Nhìn theo dư ảnh thở dài xót xa 

Một chiều tháng Bảy mưa sa 
Mấy lời thơ cũ cũng nhòa từ lâu... 

... 

[Saigon, một ngày mưa xám
không biết làm gì ngoài... làm thơ.]


Monday, July 20, 2015

Khổ


Trong lúc tuyệt vọng, tôi đã tìm đến một bậc thầy để dọ hỏi: “Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên gặp khổ, trong khi những người ác sống thoải mái?”

Người thầy hiền hòa nhìn tôi một lúc rồi nói: 

“Nếu một người trong lòng cảm thấy khổ, chắc trong tâm phải đang ôm giữ ác ý nào đó. Nếu một người nội tâm không có điều ác, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. Vì thế, căn cứ theo đạo lý này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác.

Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rõ người này không phải là người ác thật sự.”

Có cảm giác như bị xúc phạm và không phục, tôi nói:

“Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!”

Thầy trả lời:

“Nội tâm không ác thì không cảm thấy khổ, con đã cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con còn tồn tại điều ác. Con hãy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con.”

Tôi nói:

“Nỗi khổ của con thì rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến tình trạng này; trong xã hội, không ít người căn bản không có văn hóa gì, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái…”

Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của mình. Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất đôn hậu, người từ tốn nói với tôi:

“Thu nhập hiện tại của con đã đủ nuôi sống con và gia đình. Con còn có cả phòng ốc để ở, căn bản là đã không phải lưu lạc ngoài xã hội, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy. Nhưng bởi vì nội tâm con có lòng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại lòng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không vì những điều đó mà cảm thấy khổ nữa.

Trong xã hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một loại ác tâm. Con tự cho mình là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm.

Cho rằng có văn hóa thì phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi vì văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác tâm!

Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái, đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư tưởng và quan điểm của riêng mình, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp hòi. Tâm hẹp hòi cũng là ác tâm.”

Sư phụ tiếp tục mỉm cười:

“Lòng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp hòi, đều là những ác tâm. Bởi vì nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.

Con đem niềm vui và thỏa mãn của mình đặt lên tiền thu nhập và của cải, con hãy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con đã nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan thay thế dần cho lòng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần được chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và bình an hơn.

Trong xã hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hãy nên vì họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con; người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được coi là người lương thiện! Còn con, giờ thấy người khác giàu con lại thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!

Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm ngạo mạn. Có câu nói rằng: “Ngạo mạn cao sơn, bất sinh đức thủy” (nghĩa là: ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt) người khi đã sinh lòng ngạo mạn, thì đối với thiếu sót của bản thân sẽ như có mắt mà không tròng, vì vậy, không thể nhìn thấy bản thân có bao nhiêu ác tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự mình đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của mình. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti. Một người chỉ có thể nuôi dưỡng lòng khiêm tốn, luôn bảo trì tâm thái hòa ái từ bi, nội tâm mới có thể cảm thấy tròn đầy và an vui.

Kiếp trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người tu luyện chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói của mình cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui.

Bầu trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại; mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm chồi! Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy kỳ tự nhiện! Vĩnh viễn dùng tâm thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều gì.

Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây?”

Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng. 

---

(sưu tầm, lưu để HỌC)


Saturday, July 18, 2015

Về


(c) photo by JayMantri

Có người đánh rơi nước mắt 
Bên kia ngọn đồi vô tâm 
Đeo mang nụ cười khó nhọc 
Ngác ngơ đi giữa hồng trần 

Có người đánh rơi tiếng hát 
Điệp trùng dâu bể lặng câm 
Cố đập tim mình vỡ nát 
Bật ra chỉ một nốt trầm 

Có người đánh rơi trí nhớ 
Trong vùng hữu hạn trăm năm
Ngược xuôi chân trời góc biển 
Chiều nay khăn gói về nằm 

Nằm im hóa thành mộ địa 
Xanh rì cỏ mọc hoang lâm 
Vàng son rút mòn khe máu 
Đem ra đốt hết một lần...

...


Thursday, July 16, 2015

16-Jul-15


...

trong thế giới giông bão 
tìm đâu ra mặt trời? 

mỗi linh hồn đi lạc 
là một vì sao rơi. 

những mảnh vỡ phi thực 
ghép thành thời-gian-tôi.

...


Wednesday, July 1, 2015

Cứ ngủ say


(c) artwork by Kay Allan.

Thôi, đừng tỉnh dậy nữa 
Xin em cứ ngủ vùi 
Ngoài kia là tháng Bảy 
Đời vẫn chẳng gì vui! 

Xin em cứ ngủ vùi 
Trong ngực đêm nóng hổi, 
Dẫu chỉ cơn mơ vội 
Hơn ngày dài ưu thương... 

Đừng bước tiếp đoạn đường 
Không biết đâu điểm cuối 
Không một ai đưa lối 
Thôi em, ở lại đây. 

Thôi em, cứ ngủ say 
Nơi cõi mình bé dại, 
Mặc tang điền thương hải 
Mặc bão người cuốn xô... 

Cứ ngủ giấc hoang sơ 
Rồi thật thà tan biến...

... 


Sunday, June 28, 2015

Vết thương


Hình xăm, xét cho cùng, chỉ là một vết thương. Nhưng, là loại vết thương người ta chủ động tiếp nhận, vì mục đích nào đó, hoặc có hoặc không một câu chuyện phía sau, và thường ẩn chứa những ý nghĩa rất đỗi cá nhân. 

Như bao vết thương khác, nó cũng gây nhiều đớn đau trong quá trình hình thành. Tuy nhiên, những đớn đau sẽ chỉ thuộc về lúc ban đầu, rồi khép lại, mãi mãi. Không có dư âm. Không để lại những ám ảnh quẩn quanh.

Có chăng, mỗi lúc chạm tay, khẽ miết lên theo từng đường nét xăm, ta chỉ bồi hồi nhớ lại chút nông nổi hay nhiều mê muội của thời điểm chọn lựa tiếp nhận nó. Thản nhiên. Đơn thuần. Ngần ấy năm tháng đi qua, sót lại, sẽ chỉ là thứ trang-sức-đặc-biệt, bất kể xấu xí hay đẹp đẽ, khắc ghi trên da thịt mình.

...

Có những con người, có những ký ức, có những đoạn đời... cũng giống những vết thương. Cũng giống với hình xăm.

Nhưng, là loại vết thương ta chỉ biết thụ động và cam chịu tiếp nhận. Là loại hình xăm không khắc ghi nơi da thịt, mà là vách tim, là đáy lòng. Cơn đau đến từ những vết thương không hữu hình, những hình-xăm-tinh-thần ấy, lạ lùng thay, có thể bám riết cả một kiếp người, hằn sâu vào sinh mệnh. Dù ta có muốn hay không.

...


* nghĩ xàm, viết nhảm, nhân dịp mới chủ động có thêm một "vết thương" vào hôm qua (27/06).


Friday, June 19, 2015

Trên đường


Đôi khi, trên đường, vụt qua một bóng hình khác lạ. Vừa đủ để lý trí bị cưỡng chế chôn sâu, và nhịp tim rộn ràng xua mình về phía ấy. Đuổi nhau bằng những vòng xe. Đuổi nhau qua nhiều khúc rẽ. Mặc ồn ã giờ tan tầm. Mặc kèn xe, khói, bụi. Mặc đèn đỏ, đèn xanh. Mặc lối về nhà mình vốn đã khuất mất từ cái ngã ba, ngã tư nào. 

Một kẻ không biết, một người cố tình. Cuộc đuổi không vì thế mà kém hân hoan. 

Chỉ đến lúc, có thể bắt kịp nhau ở đâu đó, và ngỡ ngàng nhận ra, hoặc không phải là bóng hình mình thực tâm trông đợi, hoặc cơn mê tức thời đã cuốn mình đi quá xa tới mức cần phải trở lại, thì người ta mới cam chịu lặng lẽ cho xe quay đầu. Hoài công vì thoáng chốc bốc đồng. Nhưng, chắc người ta chỉ tiếc nếu không dám đi đến hết, chứ đâu thèm bận tâm mình đã phí mất bao nhiêu milliliter xăng? 

... 

Thương một người không thương mình, chắc cũng giống vậy. Dốc sạch lòng chỉ để đổi về những ngắn ngủi tự mị. Nhưng, thà một lần vô vọng, còn hơn không?

... 

[Saigon, 19/06/15
lẩn thẩn trên đường, về ghi chép lại]


Monday, June 15, 2015

Một lần cho mãi mãi


1. Tiếng hổn hển trườn qua bức vách gỗ, rơi xuống phòng bên, lọt thỏm vào tai cậu. Anh với ả lại làm tình. 

Chắc giờ, con nhện đỏ trên ngực anh và cánh chuồn xanh trên ngực ả đang xếp khít lên nhau như hòa làm một, trong sự nhớp nháp của mồ hôi tràn trề trưa nóng gắt gỏng. Như bao lần. 

2. Cậu dí mắt vào khe hở hẹp nằm giữa bức vách. Phía bên kia, hai cơ thể trần truồng đang mải miết trong một chuyển động như điệu múa lạ lùng. Điệu múa của dục tình, với nhạc nền là tiếng rên rỉ bất tận. 

Anh là một vị khách đặc biệt, chỉ đến và thích bày cuộc ân ái vào buổi trưa. Ả thì hiển nhiên chưa bao giờ thắc mắc, chỉ có cậu đôi phần tò mò. Và vì tò mò, cậu đã dõi theo những cuộc hoan lạc của Nhện và Chuồn – cách cậu gọi họ – suốt từ bấy đến giờ. 

Để làm gì, cậu không rõ. Chỉ biết dần dà, trong cậu, một thứ phức cảm lớn dần. 

3. Ả bật ra âm thanh đầy thỏa mãn khi cái đàn ông của anh thúc mạnh vào cái đàn bà của mình, cho sự phóng thích sau cuối. Cả người ả cong lên, bầu vú căng ra kiêu hãnh, bộ móng đen miết từng vệt dài lên tấm lưng trần của anh như đánh dấu sở hữu. Anh đổ ập xuống, phủ cả thân mình lên ả. Nhện đỏ và chuồn xanh lại hòa làm một, lần nữa. 

Bên dưới, cái của cậu đang cương cứng như sắp bùng nổ. Nhưng nơi ngực trái, có gì đó nhói buốt. Cậu phải cắn chặt ngón trỏ đến bật máu để kìm lại cảm giác muốn lao mình qua đó thay vào vị trí của ả. 

4. Tiếng quần áo sột soạt, tiếng mở cửa khô khốc, và tiếng bước chân đều đặn rồi mờ dần. Nhện đã rời đi. Lúc nào cũng thế, sau trận làm tình ồn ã, anh chưa từng nán lại dẫu chỉ một phút. 

Cậu trượt dài thân người theo bức vách, ngồi bệt xuống sàn. Vội vã kéo khóa quần, lôi cái của mình ra, cậu cũng cần được giải thoát. Nhắm chặt mắt, từng đường nét cơ thể anh hiện lên như những nét phác họa chuẩn xác. Vòng tay rắn, bờ vai ngang, làn da nâu sẫm, đến cả hình xăm đỏ ối trên ngực phải. 

Vô thức, cậu đưa tay chạm lên ngực trái mình. Không có cánh chuồn nào cho anh. 

5. Cuộc đời bất hạnh của cậu, chưa từng có gì đúng như sở nguyện. Bà mẹ làm điếm không thể cho cậu một người cha. Căn trọ tồi tàn không thể mang đến tuổi thơ tinh tươm. Và, gã khách điên loạn cưỡng bức tuổi mười hai của cậu thì đã giết chết hoàn toàn lòng tin vào những điều tốt đẹp. Nhưng, lại gieo vào cậu sự đan xen giữa sợ hãi và mê đắm đàn ông. 

Xé toạc trang tạp chí nhàu nhĩ, lau sạch mọi thứ nhầy nhụa, xong, cậu thẳng tay ném cả quyển vào sọt rác. Đột ngột, một ý niệm lóe lên trong tâm trí. Bằng mọi giá, cậu phải có được anh. 

Dù chỉ là một lần cho mãi mãi. 

6. Cậu trở lại khu trọ khi buổi chiều khuất dấu, bóng tối bắt đầu nhá nhem. Khuôn mặt dường như lấp lánh niềm vui. Thấp thoáng sau lớp sơ mi, một cánh chuồn nơi ngực trái còn rướm máu. 

Giờ thì, đến bước tiếp theo. 

Tần ngần vài phút, rồi cậu lạnh lùng gõ cửa. Chuồn đón cậu với lớp phấn dày vô cảm, đôi môi cong vừa tính cất lời đã bị bàn tay cậu bịt chặt. Nhanh chớp mắt, một nhát dao thật dứt khoát cắm thẳng vào ngực ả, cắt hình xăm con chuồn làm hai nửa. 

7. Đêm đã qua quá hai phần ba, cậu vẫn ngồi bất động giữa căn phòng, như một chiếc đồng hồ đứng kim không màng thời gian. 

Chốc chốc, cậu ngoái nhìn về chiếc tủ âm tường ở góc phòng. Nơi đó, xác ả Chuồn đang nằm gọn trong tấm chăn lớn, lẫn cùng mớ áo quần diêm dúa. Đôi mắt ngỡ ngàng có lẽ vẫn chưa thể khép lại, bởi đến tận thời khắc này, tin là ả vẫn chưa hiểu vì sao cuộc đời mình kết thúc. 

Đời này, để đạt được bất kỳ điều gì, có lẽ, con người cũng phải đánh mất thứ khác tương ứng. Tội lỗi này của cậu dùng để đánh đổi một lần được anh yêu thương, có đáng không? Cậu không biết. 

8. Ánh ngày lấp lóa sau khung cửa sổ. Càng gần giờ anh đến, cậu càng hoảng loạn. Cậu hết sức ngây thơ tin rằng: giết chết ả, xăm một cánh chuồn xanh lên ngực trái, vậy là cậu đã trở thành thế thân hoàn hảo. Nhưng lúc này, cậu mới tự tỉnh thức, làm sao có thể đơn giản như một câu chuyện kỳ ảo?! 

Không thấy Chuồn, Nhện hoặc sẽ bỏ về hoặc sẽ truy vấn cậu một cách ầm ĩ và rồi mọi người sẽ phát hiện ra xác ả và rồi cậu – kẻ thủ ác – sẽ phải đền tội mà không thể chạm đến anh dẫu chỉ một sát na. Nghĩ đến đó, bất giác cả thân người cậu run lên bần bật. 

9. Tiếng bước chân đều đặn và quen thuộc vang lên, mỗi lúc một gần. Cậu co rúm người, ôm chặt lấy thân mình. Cánh cửa mở đánh két, anh đã đứng ngay trước mặt. Cậu hoàn toàn không biết phải làm gì. 

Nhện chốt khóa, bình thản cởi quần áo, rồi đè ngửa cậu ra sàn, hôn ngấu nghiến. Từng mảnh vải trên người cậu cũng được tháo bỏ. Anh nhập vào trong cậu, và dẫn dắt cả hai theo vũ điệu mà cậu khao khát bấy lâu. Ôm siết lấy anh, để con nhện đỏ và cánh chuồn xanh được hòa vào nhau, nước mắt cậu ràn rụa. 

Nếu đây là một giấc mơ, thì cậu xin được mơ mãi. 

10. Cậu giật mình choàng tỉnh. Trơ trọi giữa căn phòng vắng, nắng trưa hằn học soi vào mắt. Hóa ra, thực sự chỉ là một giấc mơ? 

Mệt nhọc nhấc thân người đứng dậy, bấy giờ cậu mới nhận ra, hình như đây không phải phòng mình. Cậu nhìn quanh, tủ âm tường nơi góc phòng, bàn trang điểm bày biện các chai lọ mỹ phẩm rẻ tiền nằm liền kề. 

Đầu óc có chút váng vất, cậu bước đến và sững sờ nhìn mình trong gương. Khuôn mặt phủ lớp phấn dày, đôi môi lóa màu son cam, cặp vú đàn bà cong vút, cánh chuồn xanh chấp chới trên bờ ngực trái. 

11. Ngoại truyện: 

Phát hiện một thanh niên tự sát tại khu trọ rẻ tiền ở phố S. Cảnh sát cho hay, nạn nhân năm nay 19 tuổi, mồ côi, vốn là người dắt khách cho gái điếm. Trước khi kết liễu một nhát dao chí mạng, cậu ta đã tự vạch lên ngực trái mình những đường nét nguệch ngoạc trông như hình một con chuồn chuồn.


* viết cho Bài tập số 5 - 6AM, 08/2011
** cảm hứng từ "Có cánh chuồn nào trên vai em không?"