Sunday, October 4, 2015

Tháng Mười không có hoa vàng


Tháng Mười. Ba Mươi.

Tháng Mười từ tốn bước đến, sau tháng Chín quá dài những mông lung. Tháng Mười, tháng của mình, nhưng lại chẳng hề thiết tha. Nhìn ra xung quanh, nhìn sâu bên trong, chỉ toàn bắt gặp chán chường, mỏi mệt. Đôi lúc là những tị hiềm rẻ rúng. 

Lại một năm sắp tàn. Bao nhiêu mong mỏi giả định mãi vẫn là giả định. Bao nhiêu dự tính cũng không có can đảm thực thi. Chỉ biết thả mình, buông xuôi, trôi theo bề bộn. Cố ủi an là mình vẫn sống. Dẫu quá nhiều khi, bất giác, ngỡ như đời thừa

Tháng Mười, nếu cố chấp tính tròn tháng tròn ngày, thì chẳng bao lâu nữa, mình sẽ Ba Mươi. Tam thập nhi lập, ê chề thay, vẫn là kẻ đơn côi. Dù ngụy biện độc-thân-sung-sướng, đôi khi, vẫn thấy tủi phận. Thấy thương, thấy chán chính mình. Hơn hết, dù không muốn thừa nhận, là cảm giác hổ thẹn, với mẹ cha, với cả những liên hệ thân gần. 

Ba Mươi, thỉnh thoảng, vẫn muốn trốn vào một cuộc đời khác. Dẫu biết, ảo vọng thoát ly vốn chỉ dành cho những kẻ nhu nhược và yếu hèn. 

...

Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà.

Là tập truyện ngắn mới nhất của Haruki Murakami, khiến mình phải đặt mua chỉ vì cái tựa đề. Là quyển sách đầu tiên, sau không biết bao nhiêu lâu từ bỏ thói quen, mình đã tìm lại được cảm giác lần giở từng trang sực mùi giấy mới. 

Trúc trắc, nhưng bình thản. Dửng dưng, mà chạm sâu. Khi Haruki không siêu thực vẫn thật đáng sợ! Bởi, ta sẽ không tài nào đoán được điều gì đang đợi mình đằng sau những mẩu truyện thành thị rời rạc, ngỡ như vô nghĩa, được kể bằng giọng điệu dông dài, sa đà chi tiết. Có thể là không-có-gì. Có thể là có-rất-nhiều. Nhưng, đôi khi, không-có-gì cũng là có-rất-nhiều, và ngược lại. 

Biết ơn, vì nhờ cuốn này, biết mình vẫn còn có thể đọc sách, đúng nghĩa. 

Một trích đoạn muốn lưu lại:

" - Tại sao anh Kafuku lại trở thành diễn viên? 

(...)

- ...Khi diễn, tôi có thể trở thành một con người khác. Diễn xong, tôi lại trở về là tôi. Điều đó khiến tôi thấy vui.

- Anh vui vì có thể trở thành người khác à?

- Trong trường hợp biết rằng có thể trở lại là mình.

- Đã bao giờ anh thấy không muốn trở lại là mình chưa? 

(...)

- Đâu còn nơi nào khác để trở lại."

...

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh.

Đi xem Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh, "thấy" cả một miền ấu thơ trong đó.

Phim không xuất sắc như bao lời ngợi ca, nhưng quả thật, có lẽ, với những 8x đời đầu như mình, nó vừa vặn chạm được trái tim. Dẫu chỉ cái chạm rất khẽ, mà đáng giá. Đáng giá, bởi nó là giấc mơ trong veo tuổi nhỏ được hiện thực hóa trên màn ảnh bằng những thước phim đẹp, thơ và mông mênh xúc cảm. Giấc mơ khiến ta bật khóc, vì thương, khi gặp lại. Giấc mơ vốn bị lãng quên. 

Bước ra khỏi rạp, còn sót lại, chẳng hiểu sao, là nỗi buồn. 

Những gì đã qua, có mong cầu đến bạc lòng, chỉ là một thoáng hồi ức. Níu được chút dư hương bảng lảng, rồi cũng tan mãi thành phôi pha. Tuổi thơ, năm tháng thanh xuân, những người đi ngang đời ta, tất thảy đều không thể khác. 

Chợt nhớ về những mất mát gần đây. Chợt nghĩ về những mất mát mai này. 

...


(*) hình là ba thiên thần nhỏ tuyệt vời của bộ phim Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh
Tường (Trọng Khang), Thiều (Thịnh Vinh), Mận (Thanh Mỹ).


No comments:

Post a Comment