(c) artwork by Giuseppe Gerbino
1. Tôi đón sớm ngày tuổi mình bằng những đoạn message từ đôi ba người. Có lạ, có quen. Có đoạn giản đơn khiến tôi vui. Có đoạn lại khiến tôi, đột ngột, cảm thấy chạnh lòng. Dù sao, lý do gì, cũng thành thật ghi ơn.
2. Năm nay tự nhiên muốn khóa wall, chán ngán hết thảy những màu mè hoa mỹ có đôi phần xô bồ. Muốn im lặng ngắm thời gian mình trôi qua thêm một mốc. Muốn, có đôi phần ngờ nghệch, thử nhìn xem giữa hàng trăm liên hệ chốn facebook, ai sẽ để tâm, chịu nhọc công hơn thường ngày gửi tin nhắn qua điện thoại, vào inbox.
Phép thử nào cũng có bất ngờ. Như việc tôi được nhận lời chúc từ những nối kết ngỡ đã mù xa. Hay từ một vài khuôn mặt mà tôi vẫn xem như “người lạ” trong vòng giao tiếp xã hội của mình. Trong khi, có vài gần gũi thì trao tặng mấy ký tự nhạt thếch, đại loại kiểu Happy birthday!.
Giả vờ câu nệ, nhưng xét cho cùng, mọi thứ đều vô nghĩa. Mấy câu chữ vỏn vẹn trên mạng xã hội thì nói được điều gì?
3. Nhưng cũng lắm lúc, mấy câu chữ vỏn vẹn trên mạng xã hội đủ cứu vớt một ngày buồn, một đêm tuyệt vọng, hay xoa dịu những khoảnh khắc mà cơn yếu đuối muốn vùng lên tạo phản. Ngược đời là, hiệu quả diệu kỳ ấy đôi khi lại do những người chúng ta dán nhãn Lạ ban cho. Có lẽ, vì Lạ mà không cần đắn đo. Vì Lạ, nên càng dễ trút lòng, mở ra những cánh cửa từng luôn ngần ngại với những Thân Quen.
Giống buổi khuya nào đó, một Người Lạ ghé ngang, không hẹn trước mà dốc cạn tâm tư cùng nhau. Mỗi kẻ một niềm riêng, phơi bày không gượng gạo. Đơn thuần tìm được nơi san sẻ, tựa chiếc bè giữa biển mông mênh mà hai thân phận dạt trôi tình cờ bắt gặp. Rồi cứ thế mà nương vào, mà sống sót. Dẫu thực tế có thể chỉ là mấy canh giờ không-vui-không-buồn.
4. “Người lạ vậy chứ chưa bao giờ bỏ mình đi, vì họ chưa từng tới.”
Đứa bạn thân viết vậy. Mình cũng tin. Bởi, trong những cơn mơ khắc khoải muộn sầu, vô số lần bản thân đã từng ước ao: Giá mà được đến một nơi chốn lạ xa, gặp gỡ những con người xa lạ. Chỉ để một lần bước giao nhau. Chỉ để một lần hiến mình cho Ngay Tại Đây, Ngay Lúc Này với không cưỡng cầu, không ràng buộc. Có thể trắng đêm bên chai Jack Daniel's không pha lạnh trơ hơi gió, vài điếu Marlboro Lights nhẹ tựa khói mà đậm mùi ủi an, hay chìm đắm vào những đam mê phù phiếm chẳng tha thiết bất cứ điều gì...
5. Người Lạ không dễ thành Người Quen, nhưng Người Quen lại rất dễ trở thành xa lạ. Thời gian cách biệt, không gian chia cắt đã đành. Đằng này, mấy phen ngược lối, mấy bận ngược lòng, một chốc thiếu can đảm, một chốc thừa hoài nghi, thế là Quen hóa ra Lạ. Thế là, một phần đời ngỡ như máu thịt cũng hóa tàn tro.
Không phải nhân tình bạc bẽo, chẳng qua duyên phận mỏng manh. Buông tay, lạc mất. Ngoảnh lại, nghìn trùng. Dấu yêu mùa cũ giờ chỉ là somebody that I used to know.
6. Ngẫm kỹ, Lạ - Quen vốn dĩ cũng mơ hồ. Nhưng, tổn thương từ kẻ lạ người quen lại có thật. Rất thật.
...
No comments:
Post a Comment