(c) photo by JayMantri
Có người đánh rơi nước mắt
Bên kia ngọn đồi vô tâm
Đeo mang nụ cười khó nhọc
Ngác ngơ đi giữa hồng trần
Có người đánh rơi tiếng hát
Điệp trùng dâu bể lặng câm
Cố đập tim mình vỡ nát
Bật ra chỉ một nốt trầm
Có người đánh rơi trí nhớ
Trong vùng hữu hạn trăm năm
Ngược xuôi chân trời góc biển
Chiều nay khăn gói về nằm
Nằm im hóa thành mộ địa
Xanh rì cỏ mọc hoang lâm
Vàng son rút mòn khe máu
Đem ra đốt hết một lần...
...
No comments:
Post a Comment