Chiều nghiêng mây xám bay lên
Đổ trời mưa xuống ướt mềm gót hoang
Người đi mù mịt non ngàn
Kẻ ở còn đứng chứa chan mắt sầu
Ngày dài lạc giữa mùa Ngâu
Mấy phen gió thốc nhạt màu tóc êm
Lẻ loi dìu bước vào đêm
Tiếc thương rơi vỡ cuối miền chiêm bao
Thời gian nước cuốn trôi mau
Những điều mới đó đã nhàu úa phai
Đợi mình ở phía ngày mai
Dường như chỉ có mệt nhoài lãng quên
Trong vùng tình vắng mông mênh
Ai nần ai nợ, ai đền đáp ai?
Cúi đầu mặc nắng qua vai
Nhìn theo dư ảnh thở dài xót xa
Một chiều tháng Bảy mưa sa
Mấy lời thơ cũ cũng nhòa từ lâu...
...
[Saigon, một ngày mưa xám
không biết làm gì ngoài... làm thơ.]
No comments:
Post a Comment