Đôi khi, trên đường, vụt qua một bóng hình khác lạ. Vừa đủ để lý trí bị cưỡng chế chôn sâu, và nhịp tim rộn ràng xua mình về phía ấy. Đuổi nhau bằng những vòng xe. Đuổi nhau qua nhiều khúc rẽ. Mặc ồn ã giờ tan tầm. Mặc kèn xe, khói, bụi. Mặc đèn đỏ, đèn xanh. Mặc lối về nhà mình vốn đã khuất mất từ cái ngã ba, ngã tư nào.
Một kẻ không biết, một người cố tình. Cuộc đuổi không vì thế mà kém hân hoan.
Chỉ đến lúc, có thể bắt kịp nhau ở đâu đó, và ngỡ ngàng nhận ra, hoặc không phải là bóng hình mình thực tâm trông đợi, hoặc cơn mê tức thời đã cuốn mình đi quá xa tới mức cần phải trở lại, thì người ta mới cam chịu lặng lẽ cho xe quay đầu. Hoài công vì thoáng chốc bốc đồng. Nhưng, chắc người ta chỉ tiếc nếu không dám đi đến hết, chứ đâu thèm bận tâm mình đã phí mất bao nhiêu milliliter xăng?
...
Thương một người không thương mình, chắc cũng giống vậy. Dốc sạch lòng chỉ để đổi về những ngắn ngủi tự mị. Nhưng, thà một lần vô vọng, còn hơn không?
...
[Saigon, 19/06/15
lẩn thẩn trên đường, về ghi chép lại]
No comments:
Post a Comment