Từng nhớ, vài năm về trước, có lần hai đứa ngồi cafe ở Miền Đồng Thảo, chỉ hai đứa thôi, tôi và bạn đã nói với nhau rất nhiều về duyên phận, về hôn nhân. Thời điểm đó, bạn còn nói với tôi là bạn vẫn chưa hề nghĩ đến đám cưới, vẫn thấy hình ảnh một nếp nhà yên với vợ và chồng là điều gì đó xa ngoài tầm với. Bạn còn muốn vui chơi, tận hưởng hành trình tự do của mình. Bởi một phần, bạn nghĩ chưa gặp đúng duyên. Phần khác, dường như bạn lo sợ, tuýp như bạn thì rất nhiều kẻ muốn có được như một người tình, nhưng liệu rồi sẽ có ai muốn chọn bạn như một người vợ?! Còn nhớ, tôi cũng chỉ biết cười và động viên bạn, rằng ai cũng có phúc phần của mình, sau hết rồi cũng sẽ tìm thấy.
Sau hết, giờ bạn cũng đã tìm thấy, hạnh phúc của mình. Tìm thấy, người đàn ông của cuộc đời mình. Nói bạn không tin, nhưng chỉ một ít thời gian sau khi bạn bắt đầu mối quan hệ này, lúc nào trong tôi cũng có dự cảm, rằng đây sẽ là the right one của bạn, hay như cách tôi hay nói giỡn với bạn: là kẻ chiều được bạn và "trị" được bạn. Dĩ nhiên, khi hai người ở bên nhau, ngoài niềm vui còn có nỗi buồn, ngoài ngọt ngào còn có chát đắng, nhưng cảm giác khi nhìn thấy bạn và bạn đời của mình, đó là cảm giác của hai mảnh ghép thuộc về nhau, thực sự. Nên tôi (và tin là không chỉ riêng tôi) đã luôn mong, đây thực sự là bến cuối để con thuyền bạn dừng lại. Đây thực sự là người có thể nắm chặt tay bạn, cùng đi hết nẻo đời phía trước, bất kể điều gì đón đợi.
Dù luôn thực lòng mong mỏi, nhưng khi hay tin bạn sẽ cưới, nói theo cách của Áp là "Đã chờ ngày này lâu lắm rồi!", thì tôi vẫn không thể ngăn mình một khoảng choáng váng, lẫn lộn xúc cảm. Như từng viết, nói nghe buồn cười, nhưng cảm giác trong tôi lúc đó cứ như một người đang chuẩn bị phải gả con gái - vừa rưng rưng mừng vui, vừa nhói lòng tiếc nuối, thấy mất mát khó hiểu. Có lẽ, như ai đó hay nói, đôi khi một người bạn quá gần gũi sẽ tạo ra sự ràng buộc tinh thần hơn cả người thân, nhân tình. Chắc vậy!
Nhưng mặc cho có bao nhiêu phức cảm bên trong, tôi vẫn phải thừa nhận: Không gì lấn át được niềm hạnh phúc khi thấy bạn mặc áo cô dâu. Không gì xúc động hơn chứng kiến cảnh bạn và bạn đời cùng làm lễ gia tiên, rồi trao nhẫn và hôn nhau. Không gì ấm áp hơn khi biết dù đã mệt nhoài nhưng bạn vẫn kiên quyết chụp ảnh cùng mọi người theo layout đã chuẩn bị, kiên nhẫn giữ chân mọi người ở lại trong "bàn tiệc cuối" và trao tận tay từng món quà cám ơn. Có thể bạn không phải là cô dâu đẹp nhất, nhưng bạn là cô dâu mà tôi yêu thương nhất (dĩ nhiên không kể cô-dâu-tương-lai của tôi, nếu có), thật lòng.
Suốt hai ngày, cùng các ngón còn lại, đứng bên bạn, phụ giúp những chuyện lặt vặt mong phần nào cho bạn bớt nhọc thân, tôi hoàn toàn quên đi những nghĩ suy vơ vẩn này. Chỉ hôm nay, khi lắng mình nhìn lại, mới nhận ra đã có bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén, giờ đến lúc cần được trút ra. Giữa những người bạn thân 10 năm, có thể có những điều không cần phải nói. Nhưng cũng vì tình bạn 10 năm, có những thứ nên được sẻ chia rõ ràng. Không phải để bày tỏ bất kỳ những tình cảm thừa thãi nào, chỉ đơn giản là nhân dịp trọng đại của bạn, cùng kể nhau nghe những lời từ sâu thẳm tim mình. Vừa là khẳng định những gì đã qua, vừa là gửi gắm hy vọng cho những gì sẽ tới: Ngày mai là không thể đoán được, chỉ mong chúng ta vẫn có thể ở cạnh nhau trong những khoảnh khắc quan trọng của mỗi người.
Cánh cửa cuộc đời mới đã mở ra, bạn có hân hoan, bạn có rộn ràng? Sẽ có những đổi thay, sẽ có vô vàn những điều không thể biết trước. Nhưng dù thế nào, cũng chúc bạn luôn giữ được nụ cười trên môi, và trong tim - không chỉ của bạn mà còn của cả bạn đời. Hãy cứ "gấp rút yêu thương" như bạn luôn tâm niệm, vì câu chuyện của vợ chồng bạn chỉ vừa mới bắt đầu...
...
No comments:
Post a Comment