Ký ức có một sự ngu ngốc, đôi khi đáng thương hại. Như việc gìn giữ những thứ
đã lùi xa vào quá vãng, và hiện tại thực sự không còn trong tầm với. Giữ lại, để
đôi khi lấy làm chất xúc tác trêu đùa trái tim. Thử thách sự nhẫn chịu và
kiểm chứng sức mạnh của thời gian. Kết quả bài test đó, có lúc là pass, lắm khi
lại fail. Dù thế nào, ít nhiều nó cũng đã khơi lên từ đám tro tàn, không đủ thắp lại
ngọn lửa ngày cũ, nhưng cũng vừa một cơn xót xa.
...
Nay, tôi lại vừa đối mặt cùng bài test của ký ức. Kết quả? - Hoàn toàn không biết phải nói thế nào.
Vì, khi nhìn sâu vào ánh mắt và nụ cười ấy, tôi vẫn thấy thấp thoáng chút tiếc nuối và ảo tưởng. Vẫn thấy mình dường còn si luyến, với những gì đã qua. Nhưng đồng thời, được thấy người viên mãn và bình an, dù dĩ nhiên vẫn có chút tị hiềm khờ khạo rằng vì sao bản thân lại không có mặt trong cuộc sống viên mãn và bình an đó, tôi vẫn phải thừa nhận người xứng đáng được hạnh phúc với lựa chọn mình. Như bây giờ. Thứ hạnh phúc mà 100% chắc chắn người không thể nào có được, nếu cùng tôi.
Bất giác, ngay lúc ấy, trong đầu tôi vang lên mấy câu hát từ Bài không tên cuối cùng (phần tiếp nối) của Vũ Thành An:
"Này em hỡi, con đường em đi đó, con đường em theo đó đúng đấy em ơi!
Nếu chúng mình có thành đôi lứa, chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau?
Nếu không còn được gặp nữa, giữ cho trọn ân tình xưa,
Xin gửi em một lời nguyện: Được bình yên, được bình yên về cuối đời..."
Và tôi nhẹ mỉm cười.
Xem ra, sau cuối, tôi đã vượt qua được bài test về người?!?
...
Ừa, Trịnh Công Sơn cũng có nói, ai sống trong đời cũng có chút tị hiềm, mà!
ReplyDelete