Mấy nay, sáng nào trời cũng trở lạnh. Cái lạnh đột ngột xâm chiếm không gian riêng tư mỗi người. Trong cơn
ngủ mê vẫn cảm nhận được cái lạnh khe khẽ chen vào chăn, khiến mình co ro hơn để tự tạo hơi ấm. Ra phố,
gió từng cơn ve vuốt, dù mặc hai lớp áo và choàng khăn vẫn thấy cái lạnh ngay trên thịt da mình. Sài Gòn
những ngày này, cho cảm giác như thực sự có mùa đông. Với kẻ yêu cái lạnh như mình, những ngày này
thật đẹp.
...
Đeo tai nghe và để playlist ở chế độ shuffle đã trở thành thói quen mỗi sáng trên đường đến công ty. Xem
như phương cách tận hưởng nốt những khoảng riêng cuối cùng, trước khi bị cuốn vào ngày mới, vào task
này project nọ. Xem như cách từ chối giao tiếp với hết thảy, dù nhân viên bãi giữ xe hay đồng nghiệp
chưa (thể) thiết thân. Tự biết, như một kẻ tự kỷ. Nhưng, có sao?
Sáng nay, khi đang chạy xe thật chậm trong bầu không khí mùa đông thành phố, playlist lại vô tình phát đúng Những mùa đông yêu dấu. Giọng Tấn Minh da diết cứ như hát lên từ nỗi lòng mình. Miên man một vùng suy nghĩ. Đôi điều lơ đãng lại về neo ở trong tim. Rõ là, killed me softly with his song.
"Ai ngày xưa đã quá xa xôi,
ai vừa đây đã quá thân quen,
trái tim người cứ xoay tròn bốn phương...
Còn lại trong tôi những mùa đông yêu dấu,
mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương...
Những giấc mơ không thành,
những hạnh phúc ngọt lành..."
...
Đọc lại Hoàng Bán Tiên, đến đoạn "đồng hỉ đồng bi" vẫn thấy xúc động. Vẫn tự hỏi lòng những câu mông lung. Ai lại chẳng muốn trong đời tìm được một người cùng đi qua vui buồn?! Chỉ là, có người thì may mắn, có kẻ lại vô phần.
...
Thật không hiểu bản thân đang như thế nào?!? Công việc hiện tại đã có thể xem như tương đối chấp nhận được, nhưng những bất cập và dấm dớ (dù biết nơi đâu cũng có) cứ khiến mình cảm giác không-thể-chịu-đựng-nổi. Mỗi sáng, sau khi đã chiến thắng đấu tranh nội tâm và chấn chỉnh tinh thần rất tốt, vào tới công ty lại gặp phải những chuyện không đâu là lập tức khiến tâm trạng rơi ngay xuống đáy. Mỗi chiều, hết giờ làm thì chỉ muốn rời đi ngay, thoát ra khỏi không gian này. Có lẽ, sự trì trệ và những nếp nghĩ tiêu cực - nhờ vào việc tự thân nuông chiều thái quá - đã và đang lớn dần trong mình. Và vốn dĩ, dường như mình chưa bao giờ là kẻ chịu đựng giỏi.
Tuy vậy, ít nhiều được bản chất tự tôn của Bò Cạp níu kéo, nên dù nhiều phen muốn vứt sạch mọi thứ lại sau lưng thì vẫn phải nỗ lực từng ngày. Chưa kể, làm sao có thể thoát cuộc mưu sinh?
...
Mười ngày nữa là hết năm.
...
* Hình cũ, từ 2010. Post vì hết năm rồi mà vẫn lỗi hẹn với Dalat.
Lúc nào đó sẽ có người đồng hỉ đồng bi tìm đến...việc bây giờ là...chờ thôi, nhé!
ReplyDelete