Monday, December 2, 2013

Something about December


Đã là Mười Hai. 

Mấy nay lại nghe album Winter Songs của Ronan, như thời điểm này các năm trước. Sáng dù có nắng trong thì vẫn vướng vất từng cơn gió se se, lành lạnh. Thời tiết đẹp như những ngày cận xuân. Mỗi đêm thỉnh thoảng lại giở từng trang ngẫu nhiên của Bốn mùa, trời và đất để đọc, rồi nằm xem vu vơ những vụn vặt trên mạng. Vẫn thức khuya, yêu giấc ngủ, và chán ngán việc đi làm. Những vô vọng của Mười Một dường có đôi chút vơi đi, nhưng cảm giác cô đơn và lạc lõng thì vẫn còn ở lại. 

...

Nhìn ra xung quanh thấy đủ màu tâm trạng. Nhưng tựu trung, rõ ràng nhất, chiếm đa số, vẫn là những nôn nao quen thuộc trong mùa chờ ấm, nỗi trông đợi Giáng Sinh và niềm hy vọng cho năm mới đã rất gần. Dù là ai, như thế nào, thì có vẻ đều đang dọn lòng, nhìn ngắm lần nữa Hai Không Mười Ba của mỗi người, và tự gieo những hạt mầm mới cho Hai Không Mười Bốn. 

Chắc mình cũng nên như thế. 

...

Hôm trước đọc phải một đoạn kết buồn, làm hẫng cả đêm. Tôi không biết người ta phải can đảm và mạnh mẽ đến độ nào, mới có thể dám buông tay để mặc một thứ quý giá trượt ra khỏi đời mình?! 

Rõ là sức chịu đựng của bản thân hiện rất tệ, chỉ một đả kích phi thực cũng đủ nhấn chìm. Thế nên, chỉ muốn chọn đọc/xem những gì nhẹ nhàng và dễ chịu, vẫn là happy ending thì hơn. Vì, chẳng phải đời đã quá đủ bad ending rồi còn gì? 

...

Nhắc về bad ending lại nhớ tin sốc hôm qua: Paul Walker qua đời vì tai nạn ở tuổi 40. Tôi đọc được tin này khi người vẫn còn lơ mơ vì ngủ nướng đến quá trưa, và nó đã khiến tôi bàng hoàng tỉnh lạnh. Cuộc đời vốn dĩ thế đấy, nhiều bất trắc và khó lường. Con người thì mỏng manh. Có thể vừa mới nói cười với nhau ngay lúc này, nhưng chỉ quay lưng một khoảng rất ngắn thì người đã đi mất, mãi mãi. 

Vậy thì, cớ sao cứ phải nghiệt ngã với nhau, khi ta còn ở đây? 

...

Thực sự những ngày này, muốn viết mỗi ngày. Nghĩ gì viết đó, lơ ngơ lảm nhảm vậy thôi. Như từng nói, theo kiểu của Luberin. Nhưng không làm được. Thôi kệ, cũng chả ép mình. Dù sao, khi cần, vẫn còn có thể trút ra bằng câu chữ, đã đủ rồi. 

...

Tặng bản thân một lời cuối: "The seasons always change, and life will find a way...". 

Xin chào Mười Hai!

...


* hình chụp ở La Maison Coffee & Gallery đêm qua.
** tựa là một bài hát của Christina Perri.


No comments:

Post a Comment