Tôi đang ở sâu trong nỗi cô đơn của mình. Và, chỉ vì một câu hát, tôi thấy mình dường như đang chìm xuống sâu hơn. Nhất cá nhân tẩu bất đáo thiên nhai. Chỉ một người lẻ loi không thể đi tới được chân trời. Ừ thì, làm sao có thể?
Đôi khi tôi cảm thấy vô vọng, và ganh tỵ với hết thảy những ai đã may mắn tìm thấy tình yêu đích thực, hay đang may mắn sống trong bầu không khí lứa đôi. Dù vẫn, luôn, là một kẻ tin vào duyên phận, nhưng sao ngăn được lòng có những khắc tị hiềm như thế, khi nhìn quanh vẫn chỉ duy nhất bản thân độc bước đường mình?! Có tự huyễn hoặc đến đâu, cũng không thể xóa tan hiện thực bẽ bàng, hay kéo gần hơn viễn mộng. Phúc phần của tôi, có lẽ, vẫn còn xa vời.
Nhiều đêm tôi đã từng giả định, có khi nào mươi mười năm nữa tôi vẫn sẽ như thế này? Thậm chí, sẽ rời bỏ cuộc sống như một kẻ cô độc đầy tuyệt vọng? Giả định đó không khiến tôi sợ hãi, chỉ thấy mình không cam tâm. Bởi hơn ai hết, tôi biết rõ, thẳm sâu bên trong mình, tôi vẫn là một kẻ muốn và thích được yêu đời, yêu người, nhiều nhất khi còn có thể.
Chỉ một người lẻ loi làm sao có thể đi tới được chân trời?! Có ai đang ở ngoài kia, chờ tôi cùng chung bước? Có ai không?
Người ta sẽ bảo, hạnh phúc phải do tự mình kiếm tìm, tự mình giành lấy. Tôi vẫn đang kiếm tìm, nhưng lại không phải tuýp người thích tranh đoạt. Thì, biết làm sao? Cố công kiếm tìm, mà duyên phận mãi cợt đùa. Thì, biết làm sao?
...
* nguồn cơn của entry này: https://www.youtube.com/watch?v=RFSqAsve2yE
** như mọi lần, nhờ ơn Zenda đã dịch mà giúp mình hiểu được lyrics.
"Giá đâu đó có người đợi tôi", hãy thay nó bằng câu "Chắc chắn đâu đó có người đợi tôi..." Vậy đi!
ReplyDeleteờ, thì ráng tin vậy đi! :)
DeleteHy vọng Anh sẽ sớm tìm ra được trạm dừng cho mình trước khi cảm thấy mỏi chân.
ReplyDelete