[all that remains | zZToraZz | deviantart.com]
Sẽ là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng, tôi viết về tình yêu dành cho người.
Trước nhất, tôi phải thừa nhận rằng mình đã từng yêu người. Đã từng yêu đến mệt lòng, dẫu chỉ một quãng ngắn thôi nhưng vừa đủ day dứt biết bao cơn mơ tôi về người. Hoài nghi khi cạnh bên, tự lừa gạt bản thân để tìm vui. Hoang mang khi xa cách, chấp mãi những mộng tưởng viển vông.
Tôi đã khổ sở nhìn các bản thể của mình quay cuồng trong những phức cảm được ánh mắt người ươm mầm, nụ cười người vun tưới, mùi hương người nuôi lớn. Lúc muốn cứ mặc tình cho số phận, chỉ bận tâm đến những khoảng bây giờ, cố hứng trọn từng giọt vui ngắn ngủi. Khi lại muốn chấm dứt tất cả, như một thao tác gọn gàng để delete hết thảy những niềm riêng, những hoài mong vớ vẩn. Một tôi muốn thành thật nói sạch lòng mình, muốn đánh đổi mọi thứ để được một lần vòng tay ôm người thật chặt từ phía sau. Một tôi thì muốn trả người lại nơi trái tim người luôn hướng về, để trả tôi lại với nhịp đời vốn quen không cần được quan tâm hay quan tâm bất kỳ ai.
Cứ thế mà tôi này, tôi kia, cả chính tôi cứ mãi loay hoay trong những ràng buộc vô hình tự thân giăng mắc, đứng bên lề đời người mà mong mỏi, mà hờn ghen, mà hạnh phúc, mà xót xa. Nhưng tôi không, chưa bao giờ hối tiếc vì những dại khờ đó. Vì tôi luôn nhớ và tin là, đã can đảm nếm thử một món ăn, thì dù ngọt hay đắng, ngon hay dở, có ăn được cho đến hết hay phải bỏ dở dang, thì cũng vẫn hơn hèn nhát đứng nhìn từ xa rồi tặc lưỡi tự vấn không biết mình có bỏ qua một món ăn vừa ý.
Tôi đã can đảm yêu người trong những ngày qua, và bây giờ, đã đến lúc tôi phải can đảm dừng lại.
Vì đã đến lúc tôi nhận ra rằng lòng vị tha bé mọn của mình không thể phát huy tác dụng với sự tổn thương người đã gây ra - dù tôi biết người hết sức vô tâm, nên không thể nghĩ rằng đó là một nhát đâm sâu thế nào vào tình cảm tôi; và sau rất nhiều né tránh tôi đã có thể đối diện với sự thực, dù thế nào đi nữa thì mãi mãi trái tim người chỉ dành cho một người không-phải-là-tôi. Thế nên, không chắc chỉ vài giờ vài ngày hay vài tuần thì có thể nguôi ngoai, nhưng tôi đã quyết định đặt dấu chấm hết vào trang viết quá nhiều mỏi mệt tự mình thêu dệt. Một dấu chấm hết nhẹ nhàng, không oán trách, đổ lỗi. Chỉ chấp nhận.
"Phải có những cái kết - dẫu ít khi đúng với lòng mong đợi
nhưng sẽ cho ta những câu chuyện khác để được lần nữa trông chờ..."
...
Và không biết là nên vui hay buồn, khi tôi thấy không phải quá khó để làm được điều đó.
Tôi chỉ còn biết tự ủi an mình, có lẽ đã bắt đầu phôi pha.
Bởi vậy mà, đây chắc sẽ là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng, tôi viết về tình yêu dành cho người.
...
có những con người tự yêu bằng niềm huyễn hoặc
ReplyDeletevà rồi... tự chết trong lòng nhau.