- Cứ bệnh là con người ta trở nên yếu lòng, bấu víu cả vào những điều giả tạo và cố chấp, trông đợi vào từng cơn mơ không đầu cuối mỗi đêm để vỗ về tâm tư mình. Đáng tội nghiệp làm sao!
- Đã hiểu cảm giác của những người mà trước đây chừng vài tháng thôi tôi còn thấy khó hiểu và nghĩ đơn giản hóa về vấn đề của họ. Rõ là đến lượt mình mắc phải, mới thấu hết về sự phức tạp của lòng người, về những thứ tình cảm không rõ ràng mà cứ day dứt không thoát. Càng tin là việc gì cũng có thể thay đổi.
- Lười tạo lập các mối quan hệ, chỉ thích quanh quẩn trong vùng an toàn với những thiết thân và tin cậy tuyệt đối. Già rồi chăng?
- Tự hứa với lòng sẽ phải "bất chấp thủ đoạn" để đạt được hết những kế hoạch ngắn hạn tự đặt cho bản thân trong năm 2011 này.
- Nhận ra: Hạnh phúc không thể vay mượn.
- Có vài nỗi lo sợ, cả hợp lý và ngớ ngẩn.
...
* Hình chụp trưa nay ở Highland Pasteur, by Starly.
@ Jera: Chắc có lẽ đã từng một lần cùng tâm trạng như thế này. Có thể thấu hiểu.
ReplyDeleteThích cái pic. Nắng đẹp! Qua lại nơi đây mỗi ngày cũng không biết có lúc nhìn nó lạ vậy :)
:)
ReplyDelete