Đang ở trong giai đoạn chán một mình.
Mỗi chiều hết giờ công sở lại chỉ muốn lang thang, ra đường, hòa vào đâu đó, với vài mình hoặc nhiều mình. Không muốn về cùng căn phòng vắng tênh dư những nỗi niềm. Đùa một chút, nhưng thật là quãng bây giờ, tôi mới yếu đuối và thèm không-cô-đơn biết là bao!
Đâm ra trong những ngày này, tôi thấy mình sống đúng bản chất nhỏ nhen và hay tị hiềm của loài người. Và lắm lúc, tôi thỏa hiệp với giả tạo hay cố chấp để mua vui.
Thấy sống không mệt mỏi lắm, nhưng bớt dễ chịu đi, một chút. Nhưng về cơ bản thì chỉ chán mình, chứ không chán đời.
Có nhân diện mới, nhưng tâm tư thì vẫn cũ. Nên sẽ thay đổi một chút nhịp trôi đời mình. Mừng lòng, vì đã tự vạch ra được những kế hoạch ngắn hạn, chỉ cần bắt đầu nghiêm túc thực hiện là ổn.
Nói chung là không có vấn đề gì quá lớn lao, chỉ là đang ở trong giai đoạn chán một mình. Chán mình.
Nhưng cũng tự biết, sẽ không kéo dài lâu, rồi sẽ lại thường nhật. (Hoặc giả, bước đến một quãng khác, thích trốn trở lại trong những khoảng cô đơn tự tạo, yêu mình trong lẻ loi.) Sớm thôi.
...
Đừng ai nghĩ là entry này bế tắc, nó chỉ là sự ghi lại giúp nhận rõ mình, không hơn.
No comments:
Post a Comment