[fragile | princessbydawn | deviantart.com]
Tôi thấy nhiều, và dần quen rồi mặc nhiên chấp nhận, chứ thực tâm vẫn không thể hiểu vì sao bản chất những mối ràng buộc tình cảm người, lại thực sự mong manh đến không tưởng nổi.
Mới hôm trước còn hòa điệu nói cười, còn để cho tâm tư nhau nghĩ là chúng ta đã rất gần, chúng ta đang thuộc về một quan hệ diệu kỳ nào đó mà chữ duyên ban tặng, và cuộc đời hữu tình nối kết. Nhưng chỉ sau một trận mưa qua, một ngày gió cả, thì thậm chí dư ảnh trong đáy mắt cũng đã chẳng còn. Giữa hai người là một khoảng trống bạt ngàn, mông mênh thêm qua từng phút, chẳng gì có thể níu giữ.
Hay có những con người, đã từng cố sống vì nhau đến từng tấc lòng, từng niềm vui nỗi buồn cũng sẻ nửa chia nhau, nhưng rồi, vẫn có thể ngoảnh mặt như chưa từng có bất kể ràng buộc nào. Như hai kẻ lữ hành xa lạ, sau một lúc mỏi mệt dừng chân chung dưới bóng cây ven đường lại tiếp tục hành trình riêng, mải miết đi về những phía không-nhau, chẳng mảy may bận tâm về quãng đã-từng-có-nhau kia. Người vị tha thì tin là hết duyên, kẻ không cam tâm thì cay nghiệt rằng lòng dạ đổi thay, rằng bội phản.
Tôi thì không quá vị tha, nhưng cũng chẳng cố chấp, nên cứ tự nhủ với chính mình: Có lẽ vốn dĩ những ràng buộc mong manh đó mới chính là lẽ thường tình của cuộc sống; còn những bền chặt, những luôn luôn, những mãi mãi mới lại là những phi tự nhiên mà con người cố gượng ép, cầu toàn. Vậy nên, những ràng buộc đó có phút chốc tan biến như không hề tồn tại, hay những mối dây tình cảm người có biến đổi vô chừng và bạc bẽo đến cỡ nào đi nữa, thì chỉ biết, cố chịu đau một lúc mà chấp nhận thôi.
Và phải luôn tự nhắc, đừng đặt quá nhiều niềm tin vào sự bất biến của yêu thương, của những ràng buộc. Bởi nó không có thật, không bao giờ có thật!
...
No comments:
Post a Comment