Tuesday, November 22, 2011

Xin yêu thương dừng lại


(hay Không duyên - số 3)

Dừng lại nhé, những yêu thương này
để giữ chiều mãi xanh trong lòng bàn tay còn thơm hương tóc rối
để những câu hát không lời thôi thao thức mỗi đêm mong đợi
- có thấy lại nụ cười đó lần nữa, trong mơ?

Dừng lại nhé, những dại khờ
để ngày tháng không nhau sẽ bình yên như một câu thơ cũ
con phố thân quen, lối nhỏ đi về sẽ dịu dàng vừa đủ
bước chân lẻ mình ta...

Dừng lại nhé, mặc mọi thứ trôi qua
nhẹ nhàng như con nước xuôi mình không bao giờ nuối tiếc
xa mãi bến bờ chẳng cần bất kỳ lời từ biệt
bởi có đi đến muôn trùng thì vẫn là những riêng rẽ đời nhau!

Dừng lại nhé, khi môi chưa kịp úa màu
còn hồng tươi những gì đã từng trao tặng
vòng tay dẫu rời mà còn nguyên hơi ấm nồng nàn trong từng khoảng lặng
nhắc lòng thành thật biết ơn...

Dừng lại nhé, ai rồi cũng bước xa hơn
nếu may mắn thì trên những nẻo gần nhau để còn dõi theo, còn hy vọng
sẽ có một ngày gặp lại, mừng nhau an nhiên cuộc sống
cùng nhắc vui buồn đã qua...

Dừng lại nhé, và giữ lòng thứ tha
đơn giản là hết duyên, chẳng phải lỗi lầm của ai hay do tình yêu phai bạc
hạnh phúc vì đã cho nhau một quãng đường thật khác
không đi hết suốt một đời cũng đâu phải quá trái ngang?

...


Monday, October 31, 2011

Thì là tình phai


môi chưa ngọt đã đắng
lời chưa nói đã tàn
mùa nào vừa tan

lòng chưa cười đã khóc
tình vừa chớm đã già
giờ còn mình ta

người chưa gần đã khuất
buồn vừa vắng lại đầy
thì là tình phai

vết son ngày cũ trao ai
dẫu là sương khói vẫn dài nhớ thương
trái tim đập nhịp hoang đường
biết ơn từng mảnh vỡ thương yêu này...

[31/10/11 - viết vội, cho Z.]

Thursday, October 27, 2011

Cuộc đời này, có đẹp không?


Đó là câu hỏi đột ngột bật ra trong đầu tôi, khi vừa chạm ngõ tuổi mới, đêm qua. 

Và dù, đến tận thời khắc type nên những dòng này, tôi vẫn còn quanh quẩn nhiều lo toan, tủi phận trắng tay, với nhiều u ám chực chờ và những lỗi lầm khó được tha thứ; nhưng, tôi vẫn cảm thấy rằng: Cuộc đời này vẫn đẹp! 

Đời vẫn đẹp, khi bạn diễm phúc có cho mình một gia đình trọn vẹn. Đẹp bởi từng bữa cơm ấm, bởi tiếng nói cười chia nhau. Bởi cả những rắc rối phiền hà rất vụn vặt, rất gia-đình-tôi. Cả những trách móc của mẹ, giận hờn của cha. Cả những áp lực, những kỳ vọng. Vì bạn sinh ra và lớn lên trong đó, từ nếp nhà mà bước chân đi xa. Nhưng, có xa đến đâu vẫn không hề cô độc, bởi từng sợi máu vẫn nối vào những trái tim. Có lạc lối, mỏi mệt đến dường nào, thì vẫn biết rằng mình còn chốn quay về, nương náu giữa yêu thương trong lành nhất. 

Đời vẫn đẹp, khi bạn được sống với những liên hệ thân gần, vừa đủ mến thương. Chỉ một dòng status mà hiểu lòng nhau, một sms gửi đi thì có thể nhận về cả đêm dài san sẻ. Những quan tâm không mãnh liệt như tình yêu, không hoàn toàn hồn nhiên như gia đình, nhưng đủ thật thà khiến mình mỉm cười khi nhớ đến từng khuôn mặt, giọng nói. Đơn giản những sớm cà phê, những chiều dạo phố, những cuối tuần buông thả trong mấy cơn vui tràn... vậy mà, cho nhau vừa vặn tin yêu để rửa sạch phiền muộn, mà đi tiếp - dù mỗi con đường là khác xa nhau.

Đời vẫn đẹp, khi bạn còn biết nuôi giữ những giấc mơ và đôi chút niềm tin có thể ngây thơ, phi lý. Tin rằng đáp đền tiếp nối. Mơ xa cách sẽ sớm về gần. Tin rằng hết lòng mình thì sẽ được trả lại tương xứng. Mơ bình yên mùa mai sau. Mơ, để sống không điên rồ, thôi khắc nghiệt, bớt chai sạn. Tin, để tâm an, lòng nhẹ và để nỗ lực biến mơ thành thực, trong phạm vi khả năng mình. 

Đời vẫn đẹp, khi mà ta không biết trước ngày mai sẽ thế nào. Để sống trọn cho hiện tại, nâng niu và biết ơn từng phút trôi qua. Dù vui dù buồn, dù ngọt dù đắng, dù thong dong dù khó nhọc, dù dư dả dù thiếu thốn, thì, cũng giống những phím trắng phím đen trên một chiếc dương cầm, phải có đủ mới thành giai âm (*). Chấp nhận hết thảy, tự thân tìm an vui, thì dẫu có tuyệt vọng đến thế nào đi nữa cuộc đời vẫn đẹp (**). Ví như trong bóng tối khôn cùng, chính cơ thể người sẽ phát quang.

Nếu bạn cứ tin và sống tận sức mình, vun bồi khát vọng nhưng vẫn biết tự hài lòng, yêu thương thực tâm để nhận về bao dung, cuộc đời sẽ luôn đẹp. Dù, có thể nhiều khi không phải theo cách mà chúng ta đợi mong.

Đó tuyệt nhiên không phải là một lời tự mị, mà là cách sống. Tôi chọn, để bước cho hết đường mình.

Cuộc đời này, có đẹp không? - Tôi 26, và trả lời rằng: "Có!"

...


(*) Diễn ý từ câu: "Life is like a piano, the white keys represent happiness & black keys show sadness. But, as you go through life’s journey, remember that the black keys to make music." - Rishika Jain Inspirations.

(**) Gợi nhớ từ câu: "Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa." - Trịnh Công Sơn.


Wednesday, October 5, 2011

Tha thiết tìm nhau


Viết sau khi xem lại TLMN - Tìm nhau - 08/2011

"Rồi em cũng xa thôi mà, tình yêu cũng quên thôi mà..." (1)

Thì sẽ đến một ngày, cuộc đời xóa dùm những đã qua, và mở ra vùng trời mà đôi ba khuôn mặt thuở nào thân gần cũng hóa thành xa lạ. Có yêu thương mấy cũng đành. Dẫu tin "cuộc đời nay dù ngắn nỗi nhớ quá dài" (2), nhưng liệu đến lúc đó, còn bao nhiêu nỗi nhớ ở lại? 

Không ai có thể biết. Vì, vốn cuộc đời luôn không ngờ. Và phai phôi là lẽ dĩ nhiên.

Thế nên, khi biết rằng quanh ta, vẫn còn có "những trái tim được nuôi - không chỉ bằng máu thịt đời thường - mà còn bằng cả những nỗi thương nhớ đã mặc nhiên là một phần của từng nhịp đập" (3), mới thấy đáng ngưỡng mộ làm sao. Sau dài năm dài tháng, họ vẫn còn khắc khoải những cơn mơ quá vãng, và tha thiết tìm nhau. 

Có lẽ, bởi họ đã đi đủ đường mình, đến quãng cần chạm mặt lại ngày hôm qua, để mà cứu chuộc, để mà thứ tha. Có lẽ, yêu thương với họ là điều lớn lao nhất trong cuộc đời, nên lãng quên không thể nào chia cắt được họ và nỗi nhớ. Cũng có lẽ, hiện tại vàng phai càng gọi dậy niềm nhớ nhung những biếc xanh mùa cũ, mãnh liệt như rượu trút vào lửa. Như thắp lửa trong lòng. 

Và, thay vì phải trốn tránh hay cố vùi sâu, họ đã dám sống cùng nỗi nhớ. Giữ niềm tin sẽ có "một mai nắng lên sum họp, với những người biết chờ nhau" (4). Để tiếp tục đợi, tiếp tục tìm. Dù biết, có gặp lại hay không, chưa chắc đã đổi thay được bất kỳ điều gì. 

"Những niềm tin, dù đôi lúc ngây ngô đến phi lý, vẫn như ngôi sao phương Bắc, dẫn đường cho những trái tim" (5). Thì, đời đã dày toan tính, sao không thể yêu thương hồn nhiên? 

Tôi thực tâm mong họ tìm thấy nhau. 

Cũng như tôi mong mình sẽ tìm lại được, biết đâu đấy, một yêu thương của bây giờ, khi mà mai này có thể chỉ còn là nỗi nhớ mang theo...

...


(1) Tình khúc - Quốc Bảo.
(2) Cô gái đến từ hôm qua - Trần Lê Quỳnh.
(3) Trích từ entry cũ "Nỗi nhớ quá dài..." - viết khi xem Tìm nhau 2009.
(4) Trên mảnh đất tình người - Trần Long Ẩn.
(5) Trích từ truyện ngắn "Mưa phố" - 06/2010.


Wednesday, September 28, 2011

Giả vờ


Giả vờ như ta có thể một mình đi tiếp đến cuối con đường
bỏ lại sau lưng những ký ức đã qua, buồn vui đã xa, và cả mấy lời biệt ly cứa lòng nhức nhối
tự siết chặt tay mình, bàn chân bước vội
nhưng đáy mắt không giấu nổi một trận mưa dài...

Giả vờ như không hề tiếc, cũng chẳng hề đau khi yêu thương đã vuột tầm tay
nhẹ nhõm xem như không duyên, và thế là kết thúc
cố gượng môi mở nụ cười chân thành nhất cầu chúc người hạnh phúc
mà sao chát đắng ở sâu lòng?

Giả vờ như trái tim chưa bao giờ đập nhịp hy vọng, trông mong
chưa từng nuôi giữ niềm tin rằng cuộc đời này có gì là mãi mãi
và đã luôn dặn mình chắc chắn rồi cũng sẽ đến một ngày yêu thương xa ngái
nhưng thực ra mất mát vẫn là câu chuyện khôn lường...

Giả vờ như hết thảy những ràng buộc mong manh là lẽ tự nhiên hết sức bình thường
có gần thì phải có xa, có phai phôi mới có tiếp nối
như những cơn mộng đẹp đến đâu cũng sẽ tan nhanh trong ánh ngày đang tới
dù ta vẫn cứ muốn mơ hoài...

Giả vờ như ta đủ mạnh mẽ để không cần bất kỳ một ai
không cần một nụ hôn sớm mai, một cú phone nhắc ăn trưa, một vòng ôm chiều cả gió
biết thương lấy chính mình thì cô đơn cũng có thể trở thành niềm vui bé nhỏ
nhưng đâu hay chỉ dày thêm nỗi buồn...

Giả vờ như bao lời yêu dành riêng nhau chỉ là những câu hát suông
đã bay mất theo từng giai âm cuối
sẽ chẳng có ngọt ngào hay đắng cay, cũng không nỗi niềm nào đọng lại
mà sao tim mãi còn vang mấy nốt nhạc tình?

Thì ra
không thể nào ta lừa dối được mình...

...



Monday, September 19, 2011

Sẽ tròn yêu thương


* hay Thư gửi 29

Lại một năm qua, 28 hôm nào đã là 29. 

Khuyết một để tròn trĩnh ba mươi, một ngưỡng mới của cuộc đời. Nhưng thực ra, 29 đã rất đủ đầy.

29 đủ mất mát, để biết giữ gìn. Từ một buổi sớm mai ngồi quán vắng, đến những đêm rong chơi trong lòng phố. Từ mấy cuộc vui chung, đến từng khoảng buồn riêng. Từ những quãng bê tha ngoài kia đời, đến những khi bình an vùi mình trong nếp nhà ấm. Giữ gìn như phúc phận trong tay.

29 đủ nước mắt, để luôn mỉm cười. Mở ngày mới, khép đêm dài. Cười một mình cho nhẹ lòng quên nhớ, cười gieo thêm tin yêu cho những liên hệ thân gần. Cười sau cơn đau dài, cười chào những mùa tình vắn. Luôn luôn mỉm cười, may mắn tự nhiên tới, đơn giản vậy thôi!

Đủ sống, để không chấp. Đủ yêu, để biết trả - vay. Đủ vui, để biết ơn buồn. Đủ từ tâm, để thứ tha và yêu lấy chính mình. 

Vậy nên, 29, nhưng đã rất đủ đầy.

Chỉ là, cần thêm vài bước chân, để tròn yêu thương. Dẫu cho những bước chân đó có đi về phía nào chăng nữa, cũng tin 29 sẽ bình an. Vì sâu nơi khu vườn tâm thức, tự thân những bông hoa đã thơm hương yên lành. 

29 đâu cần thêm bất kỳ nguyện ước nào, phải không?

...


Mừng 29 tuổi mới,

26.


Wednesday, September 14, 2011

Chỉ thương vậy thôi


Chỉ là thương cái cách người đi cạnh bên những lúc dẫu ta chẳng cần
giữ nhau một khoảng vừa đủ thương đủ nhớ
thương một vòng tay hồn nhiên không nặng lòng phải duyên hay phải nợ
cứ bình yên vậy thôi...

Chỉ là thương những dịu dàng dành riêng, không giống bất kỳ ai khác trong đời
những ngại ngần đôi lúc trẻ con, những ân cần lắm khi rất khẽ
thương con nắng đầu ngày nhắc về ánh mắt nào lặng lẽ
sưởi lòng tựa ban mai...

Chỉ là thương khoảnh khắc bàn tay vụng về nắm lấy một bàn tay
ngây ngô siết chặt, rồi buông lơi, vờ như vô tình hay vội vã
thương tiếng hát tiếng cười theo gió bay rộn rã
thơm hương tình trong veo...

Chỉ là thương những lúc đưa nhau về, khuất tầm mắt rồi còn mãi trông theo
như sợ mới đó mà xa, những đã qua sẽ trở thành không thật
thương một tin nhắn vội vàng len giữa dòng ngày tất bật
nhắc mấy lời giản đơn...

Chỉ là thương hết thảy những trao gửi một cách biết ơn
nhưng không đòi hỏi bất cứ điều gì vẫn còn thuộc về tháng ngày phía trước
thương như con sóng xô bờ, như cỏ đón mưa, như cuối chiều gió ngược
tìm thấy một lối về...

Chỉ là thương chút niềm tin vừa lớn trong nhau, chẳng ràng buộc hẹn thề
cũng chẳng mong sẽ gọi tên là tình yêu hay một điều lớn lao nào khác
chỉ thương vì ta cần nhau ngay lúc này, chứ chẳng phải một ai khác
thì thương vậy thôi!

...


Monday, September 12, 2011

không đề cho Trung Thu


...

trăng phố mùa này mờ áng mây che
không vằng vặc như thu nào năm cũ
lòng phố mênh mông, lòng người ủ rủ
thiếu chiếc đèn sao, mà thấy đêm dài

thiếu vệt khói trầm, mâm cỗ hương bay
mà thấy như ta lạc rồi thơ ấu
thưa thớt tiếng cười, vắng lời thơm thảo
chiếc bánh cô đơn xẻ mấy cho vừa?

trung thu năm này trời chẳng buồn mưa
mà bên trong ta nghe xào xạc gió
những kiếp di thê giữa lòng phố nhỏ
tự viết câu thơ thắp lửa đêm mình...

...


23:05, Trung Thu 2011 [12/09/11]


Thursday, September 1, 2011

Khi lòng còn yêu


* for Cel 
chỉ mong bạn hạnh phúc với lựa chọn mình!


Bởi lòng còn yêu nên sau đoạn hát im lời
ta lại nối vào nhau những bổng trầm cùng dệt khúc tình mới
Bởi lòng còn yêu nên trái tim nhọc nhằn chấp nhận chờ đợi
một ngày mai, dẫu chưa chắc sẽ đúng như mơ ước ban đầu...

Bởi lòng còn yêu nên bỏ mặc hết đêm dài nước mắt, khoảng nhớ đớn đau
những ngón tay tìm về để đan vào nhau, tha thứ
Bởi lòng còn yêu nên những gì đã qua, những gì bây giờ ta đều thật lòng nắm giữ
biết ơn tình yêu vẫn còn hy vọng nảy mầm...

Bởi lòng còn yêu nên thành tâm xóa hết mọi lỗi lầm
ôm nhau bằng bao dung, mỉm cười cho hôm nay - chứ không cần mãi mãi
Bởi lòng còn yêu nên can đảm thắp lại niềm tin, xua tan sợ hãi
cứ cho nhau hân hoan, chẳng bận tâm mai đây sẽ lại kết thúc hay phải xa rời...

Bởi lòng còn yêu nên tái sinh nhau thêm lần nữa trong đời
thêm lần nữa yêu thương hồn nhiên như trẻ dại vui mùa mới
Bởi lòng còn yêu nên không cần bất kỳ lời hứa huyễn hoặc, hẹn thề xa vợi
chỉ cần giữ tim nhau ngay hiện tại những phút giây này...

Khi lòng còn yêu, nghĩa là còn nợ, còn thương, còn thiết tha những tháng với ngày
thì cứ trả hết cho nhau đến tận cùng những ngày với tháng
thì ngại ngần gì lần nữa bước song hành dìu nhau thêm một quãng
có thực sự thuộc về nhau hay không hãy để thời gian trả lời...

...


Thursday, August 18, 2011

Tiếng nhạc đêm một mình


Tiếng nhạc đêm một mình
vỗ về lòng câm lặng,
thả vào từng khoảng trắng
những vệt màu nhớ thương...

Trong câu hát còn vương
những hẹn hò ngày cũ,
chắc thời gian đã giữ
dùm ta thuở qua rồi?!

Một đoạn vắng không lời
gợi bao điều chưa nói,
dẫu chỉ là sương khói
vẫn buồn cay mắt người...

Mơ lại một khoảng trời
những nụ cười đã khác,
con nắng nào đã nhạt,
cơn mưa nào đã tan...

Điệu nhạc cuối thênh thang
mở ra vùng nước mắt,
thì ra là rất thật,
hôm qua đã không còn!

Có tiếc mấy vàng son
cũng đã là biệt khúc,
những gì còn giữ được
xin thật lòng biết ơn...

...

Thursday, August 11, 2011

Bí mật


Giữ hộ dùm ta nhé, lòng mình,
phức cảm dành riêng cho một người đã thực sự xa ngái.

Là bí mật,
như hạt mầm 
đã trổ nhánh dài hoang dại.
Nhưng,
chỉ vươn lên ở nơi đáy lòng mình,
mãi hé những đóa hoa không lời
im lặng
lặng thinh...
Được dưỡng nuôi bằng
tiếc,
nhớ,
buồn,
thương,
niềm tin ngây thơ,
dại khờ ảo tưởng...
Được giữ gìn 
qua nhiều bận bão giông,
những lần đớn đau 
muốn xóa sạch không còn vết dấu,
những lúc đối diện cùng người
với lời thành thật ứa ra tận môi,
mà đành tuyệt vọng,
vì một nụ cười
phải nuốt trôi
tất thảy
trở lại chốn khôn cùng!

Là bí mật
có nói ra thì
cũng vẫn 
mông lung...
Sao không mãi 
cứ xem là
bí mật?!
Chôn kín vào miền lãng quên,
rồi cuộc đời tất bật
sẽ xóa dùm ta
những không-cần-nữa
của bây giờ.

Dẫu đôi lần nào đó
có thể
gặp lại
ở trong mơ,
nhưng xin cứ
giữ hộ dùm ta nhé, lòng mình,
phức cảm dành riêng cho một người đã thực sự xa ngái...

Để an lòng 
mỉm cười với những gì còn ở lại...

...



Wednesday, July 20, 2011

Nếu không phải chính ta?


Ai có thể nói cho ta tường tận ý nghĩa của sự cô đơn
Nếu không phải chính ta 
trong những đêm dài ôm bóng mình 
hát lời mộng mị?
Nếu không phải chính ta 
trơ trọi ngắm khuôn mặt nhạt nhòa 
sau những cuộc vui không ngừng nghỉ?
Nếu không phải chính ta 
tự đếm từng hơi thở khô cong phố chiều?

Ai có thể nhắc ta không quên rằng cuộc đời thường được ít, mất nhiều
Nếu không phải chính ta 
sau bao lần buông xuôi khi niềm tin vụn vỡ?
Nếu không phải chính ta 
cúi mặt đi qua những thất bại đớn đau, 
những dại khờ một thuở?
Nếu không phải chính ta 
khi nhìn quanh 
chẳng còn mấy thân yêu ở bên mình?

Ai có thể nói cho ta tại sao cứ phải nếm đủ đắng cay mới trọn một cuộc tình
Nếu không phải chính ta 
đã từng buồn thương trông theo vòng tay, nụ cười xa ngái?
Nếu không phải chính ta 
ít nhất một lần tìm thấy ai đó thuộc về 
sau miệt mài bước chân hoang hoải?
Nếu không phải chính ta 
sau những đánh rơi, 
nhặt lại, 
rồi lại đánh rơi một trái tim người?

Ai có thể giúp ta vững tâm đi hết một cuộc đời
Nếu không phải chính ta 
sau mấy quãng vấp ngã thật đau 
nhưng hiểu rõ hơn 
con đường đang đi tới?
Nếu không phải chính ta 
biết vịn lấy yêu thương 
và nuôi hy vọng từ trong chờ đợi?
Nếu không phải chính ta 
qua hết những tận cùng tăm tối 
để tin 
số phận không ngược đãi bao giờ?

Ai có thể nói cho ta hiểu rằng cuộc sống luôn không ngờ
Nếu không phải chính ta 
- xét cho cùng, 
biết đâu vốn đã là một điều không ngờ của cuộc sống?

...


*  cho ta,
và những ai cần một cú chạm vai để nhớ phải luôn biết thương và tin chính mình...

Sunday, July 3, 2011

Viết chì, giấy trắng và (lại) lan man


Tôi bỗng nảy ra ý định viết một entry bằng viết chì, trên trang giấy trắng một mặt đang đặt ngay trên bàn lúc này, sau khi vẽ vời những hình thù không đâu vào đâu như thường lệ. Thì, viết thôi. Cứ nên chiều lòng mình!

Xét cho cùng, trang giấy và cây viết chì cũng có khác gì khung compose và bàn phím? Dạng thức khác, nhưng chức năng cơ bản là hoàn toàn đồng nhất. Chỉ khác, là sẽ không quen mắt với những con chữ nguệch ngoạc vì đã quá lâu chỉ quen với typing, và, chốc chốc đổ chút mồ hôi lòng bàn tay khiến lâu lâu phải dừng lại chà xát lên chiếc quần jean bạc màu. Chỉ là, kiểu như, bình thường quen chia sẻ với nàng A sáng suốt và hào nhoáng, nay thì lại chọn cô B đơn giản và thô sần. Nhưng đều là người có thể hiểu mình, thì bận tâm chi?

...

Việc miết tay lên trang giấy và từng câu chữ hiện dần ra dưới màu chì xám lúc đậm lúc nhạt không đều này, thú thực, khiến tôi nhớ lại rất nhiều thứ. Từ những bài tập viết hồi tiểu học, những con chữ đầu tiên, những bài tập vẽ khi sinh hoạt trong câu lạc bộ ở nhà văn hóa thiếu nhi thị xã, đến cả không liên quan lắm là những bài thơ tập tành sáng tác trong một quyển tập học trò giấy còn hơi ngà ngà được viết bằng bút... mực. 

Tôi xoay xoay cây viết chì trong tay mình, mải mê để ký ức lướt qua, với tiếng nhạc không lời trong quán cứ bồng bềnh bồng bềnh... 

...

Một lúc nào đó, khi cầm trong tay một cây viết chì vụn vặt những dòng chữ xấu xí viết ra tâm tư mình, mà bất giác bạn như thấy lại hằng hà sa số những xưa cũ tái hiện, thì có lẽ là, bạn đã đủ già tuổi để nhận ra và tiếc nuối ấu thơ xa ngái, đã đủ nhạt phai để phải mượn từng nét chì vẽ lại năm tháng đã qua đời mình. 

...

Một cây viết chì bỏ chỏng chơ trong túi xách thì chỉ là một cây viết chì vô tri Nhưng một cây viết chì khi được nắm chặt trong tay viết lên trang giấy - dù chỉ những điều vô nghĩa, lạ lùng sao, nó lại trở thành một thứ quen thuộc đến thương lòng, nhắc nhớ biết bao là nỗi niềm. 

Thì đấy thôi, như kỷ niệm. Bạn để lại trong ngăn kéo quên lãng thì nó chỉ là những mốc thời gian lạnh lùng đong đếm tháng năm, nhưng nếu bạn chọn đặt nó vào tay để nâng niu, thì sẽ gọi về cả một vùng trời.

...

Those were the days. Loa đang phát đến bài này. Không gì miên man cho bằng khi vừa nghĩ về những ngày đã qua vừa lắng lòng cùng nhạc khúc này. Nó như một mật mã được chuyển hóa thành giai điệu, chỉ cần chơi đúng là có thể mở được cánh cửa, về những ngày đó. Như bao lần.

...

Đối diện tôi là một người bạn, cũng đang viết - giống tôi mọi khi và khác tôi bây giờ - bằng bàn phím với tiếng lách cách quen tai. Bất chợt tôi thấy thật thú vị, như đang ngắm một tôi khác của những ngày khác đang đều tay gõ phím mà trút lòng. Một tôi có-vẻ-quê-mùa với viết chì, giấy trắng đang nhìn ngắm một tôi rất "những năm 2000" với bàn phím, màn hình laptop. 

Tôi nào cũng là tôi. 

Có những ngày thường xuyên công-nghệ, thì cũng thỉnh thoảng nên cho mình mấy khoảng phi-công-nghệ như bây giờ.

...

Viết đến đây thì tôi phát hiện ra rằng, tôi lại nuông chiều bản thân theo những xúc cảm lan man vơ vẩn. 

Nhưng giữa một trưa chủ nhật nắng ngời, trong không gian cà phê sách dễ chịu, tôi thấy việc cho mình cái quyền phí phạm thời gian một chút bằng cách giả-bộ-trí-thức-và-cũ-người khi ngồi hí hoáy viết chì những dòng không đầu không cuối thế này là không có gì phải đáng nghĩ ngợi nhiều. 

Mấy khi cuộc đời bạn được như một trang giấy trắng muốn viết gì thì viết?

...


(Cuối cùng, vẫn phải công-nghệ thì mới post được lên blog. Ai nói công-nghệ là khô khan và không biết sẻ chia?)



Thursday, June 30, 2011

Thương con đường cũ


[The old road | Tismik | deviantart.com]

Dù đã biết là thời khắc này sẽ đến, chính thức rẽ lối về con đường mới, và cứ ngỡ là mình đủ quen với đổi thay đến độ hoàn toàn nhẹ lòng tiếp nhận, nhưng thực ra, vẫn không thể buộc mình không cảm giác hụt hẫng như một bước rơi đầu giấc ngủ. 

Ừ thì, thế nào đi nữa, cũng đã quen lối trên con đường cũ suốt ngần ấy tháng ngày, đã trót cảm mến từng ngọn cỏ, hàng cây, thậm chí đến cả những hòn sỏi từng cứa vào gan bàn chân những vết tức tối nhưng dần cũng trở nên thân thuộc đến mức không màng là đã va vấp nó bao nhiêu lần. Vậy nên, có cố tỏ ra bình tâm đến đâu, cũng không sao tránh khỏi một thoáng nhói lên, nơi ngực trái mình. Ủy mị, đúng là thế, nhưng khác được chăng?

Thà đừng luyến ái, rời bỏ sẽ dễ dàng. Bất kỳ thứ gì cũng vậy!

Nhưng đến lúc, thì phải chấp nhận. Không nên chấp mãi vào hôm qua mà để lỡ mai sau. 

Con đường mới mấy chốc sẽ lại cũ thôi mà...

...

(Nhưng có những yêu thương không biết đến bao giờ mới cũ phai lòng mình?)

...


Tuesday, June 21, 2011

Một entry không nên đọc


Hơn nửa tháng không viết. Không phải vì những ngày này đời tròn trịa niềm vui, hay đã không còn nuôi lòng bất kỳ cơn muộn phiền nào đủ độ cần phải được rơi ra và ngã vào nhau thành câu chữ. Mà bởi, tôi nghĩ chuyện mình bé mọn, không muốn bận tâm ít nhất những thiết thân dừng chân ghé lại blog này. (Nhất là trong lúc ngoài kia, còn biết bao những lớn lao hơn, đáng để nói về.)

Nhưng bỗng dưng hôm nay, lại thấy mình muốn được độc thoại riêng tư. Muốn nhìn lại những vụn vặt mình, khi mà nhanh như thời gian vốn dĩ, tháng Sáu lại đã bắt đầu trôi vào quãng cuối cùng. Một sự ghi chép lại, theo thói quen, để nhắc nhớ. 

...

1. Tôi đã nhìn rất kỹ vào chính mình, những đã qua, cả những chưa đến, để đi đến kết luận đáng buồn, mình là Người Thất Bại. Tôi đang nhấm nháp điều đó như một chén thuốc đắng, nhưng có "giã tật" được không thì không chắc.

2. Và, một thất bại hiển hiện là tôi vẫn chưa đủ can đảm đối diện với Cái Chết, dù nó đang rất gần. (Dĩ nhiên nó chỉ là một ẩn dụ, cho những ai trót nghĩ là tôi đang tận đáy và mưu toan nông nổi.)

3. Kẻ thất bại thì thường rất giàu lòng tị hiềm. Nên thỉnh thoảng tôi có mặc mình bê tha với ganh ghét, so đo, tủi phận, thì cũng là không có gì đáng ngạc nhiên, hay cần phải tự vấn.

4. Cuối cùng cũng đến lúc phải tỉnh một cơn chiêm bao. Một cơn chiêm bao đủ dài để chấm dứt. Chỉ ngỡ ngàng là, tôi có thể đón nhận điều đó một cách nhẹ lòng đến vậy! (Ừ thì, vẫn đã thoáng nhói lên nơi ngực trái, nhưng mừng thay khi nó qua nhanh chỉ như một cú hụt chân.)

5. Rất may là vẫn còn những đẹp đẽ của đời, một vài điều đáng để yêu thương, đôi ba niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng lây lan được đến sâu bên trong, mang lại cho mình những khoảng ủi an, vỗ lòng. 

6. Tôi buộc mình phải thanh lý hết dấm dớ, chậm nhất là đến cuối tháng Bảy. Và vẫn nỗ lực sống từng ngày - dù thất bại, nhưng không vô ích.

...

Tôi không quen thiết lập chế độ private cho blog, nhưng entry này, tôi mặc nhiên xem nó là private. Một entry không nên đọc, vì, nó không hề tốt cho những ai không muốn năng lượng xấu ảnh hưởng đến mình. 

...




Saturday, June 4, 2011

Mặc tình như thế...


tôi cố nén niềm yêu giấu kín
trong trái tim lỗi nhịp khi gần 
bên người, giấu nụ cười khao khát 
mãi còn dõi theo lúc rời chân...

tôi ngỡ khúc nhạc buồn câm nín 
đã thôi thiết tha nhớ hôm nào
vui buồn, nhưng vẫn hoài mong ngóng 
xin một lần ấm áp cùng nhau...

tôi biết chỉ là tình chôn dấu
câu nhớ thương không phải để dành
cho mình, và biết bao trìu mến
vốn thuộc về một khoảng trời xanh...

nhưng sao vẫn nuôi lòng day dứt
vẫn không thể buộc trái tim mình
quên người, đêm vẫn hoài thao thức
câu thơ nào rớt giữa lặng thinh...

thôi thì cứ mặc tình như thế
mặc lòng đau, mơ, nhớ, thôi đành
tùy duyên, đợi một ngày mai đến
sẽ không còn ràng buộc mong manh...


[01:05 am - 03/06/11, 
viết trong một cơn sến-đột-ngột]