Giả vờ như ta có thể một mình đi tiếp đến cuối con đường
bỏ lại sau lưng những ký ức đã qua, buồn vui đã xa, và cả mấy lời biệt ly cứa lòng nhức nhối
tự siết chặt tay mình, bàn chân bước vội
nhưng đáy mắt không giấu nổi một trận mưa dài...
Giả vờ như không hề tiếc, cũng chẳng hề đau khi yêu thương đã vuột tầm tay
nhẹ nhõm xem như không duyên, và thế là kết thúc
cố gượng môi mở nụ cười chân thành nhất cầu chúc người hạnh phúc
mà sao chát đắng ở sâu lòng?
Giả vờ như trái tim chưa bao giờ đập nhịp hy vọng, trông mong
chưa từng nuôi giữ niềm tin rằng cuộc đời này có gì là mãi mãi
và đã luôn dặn mình chắc chắn rồi cũng sẽ đến một ngày yêu thương xa ngái
nhưng thực ra mất mát vẫn là câu chuyện khôn lường...
Giả vờ như hết thảy những ràng buộc mong manh là lẽ tự nhiên hết sức bình thường
có gần thì phải có xa, có phai phôi mới có tiếp nối
như những cơn mộng đẹp đến đâu cũng sẽ tan nhanh trong ánh ngày đang tới
dù ta vẫn cứ muốn mơ hoài...
Giả vờ như ta đủ mạnh mẽ để không cần bất kỳ một ai
không cần một nụ hôn sớm mai, một cú phone nhắc ăn trưa, một vòng ôm chiều cả gió
biết thương lấy chính mình thì cô đơn cũng có thể trở thành niềm vui bé nhỏ
nhưng đâu hay chỉ dày thêm nỗi buồn...
Giả vờ như bao lời yêu dành riêng nhau chỉ là những câu hát suông
đã bay mất theo từng giai âm cuối
sẽ chẳng có ngọt ngào hay đắng cay, cũng không nỗi niềm nào đọng lại
mà sao tim mãi còn vang mấy nốt nhạc tình?
Thì ra
không thể nào ta lừa dối được mình...
...
Tự hứa với lòng sẽ ko buồn, ko nghĩ nữa, nhưng vào đọc thơ anh mới chợt ngỡ ra " thì ra không thể nào ta lừa dối được mình"
ReplyDeleteSao thơ a lúc nào cũng buồn hết vậy?
buồn đem hết vào thơ, cho đời nó vui ;)
ReplyDeletenhưng nhiều khi xem thơ xong, lại sầu!
ReplyDelete