Wednesday, October 5, 2011

Tha thiết tìm nhau


Viết sau khi xem lại TLMN - Tìm nhau - 08/2011

"Rồi em cũng xa thôi mà, tình yêu cũng quên thôi mà..." (1)

Thì sẽ đến một ngày, cuộc đời xóa dùm những đã qua, và mở ra vùng trời mà đôi ba khuôn mặt thuở nào thân gần cũng hóa thành xa lạ. Có yêu thương mấy cũng đành. Dẫu tin "cuộc đời nay dù ngắn nỗi nhớ quá dài" (2), nhưng liệu đến lúc đó, còn bao nhiêu nỗi nhớ ở lại? 

Không ai có thể biết. Vì, vốn cuộc đời luôn không ngờ. Và phai phôi là lẽ dĩ nhiên.

Thế nên, khi biết rằng quanh ta, vẫn còn có "những trái tim được nuôi - không chỉ bằng máu thịt đời thường - mà còn bằng cả những nỗi thương nhớ đã mặc nhiên là một phần của từng nhịp đập" (3), mới thấy đáng ngưỡng mộ làm sao. Sau dài năm dài tháng, họ vẫn còn khắc khoải những cơn mơ quá vãng, và tha thiết tìm nhau. 

Có lẽ, bởi họ đã đi đủ đường mình, đến quãng cần chạm mặt lại ngày hôm qua, để mà cứu chuộc, để mà thứ tha. Có lẽ, yêu thương với họ là điều lớn lao nhất trong cuộc đời, nên lãng quên không thể nào chia cắt được họ và nỗi nhớ. Cũng có lẽ, hiện tại vàng phai càng gọi dậy niềm nhớ nhung những biếc xanh mùa cũ, mãnh liệt như rượu trút vào lửa. Như thắp lửa trong lòng. 

Và, thay vì phải trốn tránh hay cố vùi sâu, họ đã dám sống cùng nỗi nhớ. Giữ niềm tin sẽ có "một mai nắng lên sum họp, với những người biết chờ nhau" (4). Để tiếp tục đợi, tiếp tục tìm. Dù biết, có gặp lại hay không, chưa chắc đã đổi thay được bất kỳ điều gì. 

"Những niềm tin, dù đôi lúc ngây ngô đến phi lý, vẫn như ngôi sao phương Bắc, dẫn đường cho những trái tim" (5). Thì, đời đã dày toan tính, sao không thể yêu thương hồn nhiên? 

Tôi thực tâm mong họ tìm thấy nhau. 

Cũng như tôi mong mình sẽ tìm lại được, biết đâu đấy, một yêu thương của bây giờ, khi mà mai này có thể chỉ còn là nỗi nhớ mang theo...

...


(1) Tình khúc - Quốc Bảo.
(2) Cô gái đến từ hôm qua - Trần Lê Quỳnh.
(3) Trích từ entry cũ "Nỗi nhớ quá dài..." - viết khi xem Tìm nhau 2009.
(4) Trên mảnh đất tình người - Trần Long Ẩn.
(5) Trích từ truyện ngắn "Mưa phố" - 06/2010.


No comments:

Post a Comment