phức cảm dành riêng cho một người đã thực sự xa ngái.
Là bí mật,
như hạt mầm
đã trổ nhánh dài hoang dại.
Nhưng,
chỉ vươn lên ở nơi đáy lòng mình,
mãi hé những đóa hoa không lời
im lặng
lặng thinh...
Được dưỡng nuôi bằng
tiếc,
nhớ,
buồn,
thương,
niềm tin ngây thơ,
dại khờ ảo tưởng...
Được giữ gìn
qua nhiều bận bão giông,
những lần đớn đau
muốn xóa sạch không còn vết dấu,
những lúc đối diện cùng người
với lời thành thật ứa ra tận môi,
mà đành tuyệt vọng,
vì một nụ cười
phải nuốt trôi
tất thảy
trở lại chốn khôn cùng!
Là bí mật
có nói ra thì
cũng vẫn
mông lung...
Sao không mãi
cứ xem là
bí mật?!
Chôn kín vào miền lãng quên,
rồi cuộc đời tất bật
sẽ xóa dùm ta
những không-cần-nữa
của bây giờ.
Dẫu đôi lần nào đó
có thể
gặp lại
ở trong mơ,
nhưng xin cứ
giữ hộ dùm ta nhé, lòng mình,
phức cảm dành riêng cho một người đã thực sự xa ngái...
Để an lòng
mỉm cười với những gì còn ở lại...
...
bí mật mà viết ra đây, hết bí mật òi
ReplyDelete" Chôn kín vào miền lãng quên,
ReplyDeleterồi cuộc đời tất bật
sẽ xóa dùm ta
những không-cần-nữa
của bây giờ."
ko biết trong sẽ phải xóa bao nhiêu lần những-không-cần-nữa trong cuộc đời này?