Ai có thể nói cho ta tường tận ý nghĩa của sự cô đơn
Nếu không phải chính ta
trong những đêm dài ôm bóng mình
hát lời mộng mị?
Nếu không phải chính ta
trơ trọi ngắm khuôn mặt nhạt nhòa
sau những cuộc vui không ngừng nghỉ?
Nếu không phải chính ta
tự đếm từng hơi thở khô cong phố chiều?
Ai có thể nhắc ta không quên rằng cuộc đời thường được ít, mất nhiều
Nếu không phải chính ta
sau bao lần buông xuôi khi niềm tin vụn vỡ?
Nếu không phải chính ta
cúi mặt đi qua những thất bại đớn đau,
những dại khờ một thuở?
Nếu không phải chính ta
khi nhìn quanh
chẳng còn mấy thân yêu ở bên mình?
Ai có thể nói cho ta tại sao cứ phải nếm đủ đắng cay mới trọn một cuộc tình
Nếu không phải chính ta
đã từng buồn thương trông theo vòng tay, nụ cười xa ngái?
Nếu không phải chính ta
ít nhất một lần tìm thấy ai đó thuộc về
sau miệt mài bước chân hoang hoải?
Nếu không phải chính ta
sau những đánh rơi,
nhặt lại,
rồi lại đánh rơi một trái tim người?
Ai có thể giúp ta vững tâm đi hết một cuộc đời
Nếu không phải chính ta
sau mấy quãng vấp ngã thật đau
nhưng hiểu rõ hơn
con đường đang đi tới?
Nếu không phải chính ta
biết vịn lấy yêu thương
và nuôi hy vọng từ trong chờ đợi?
Nếu không phải chính ta
qua hết những tận cùng tăm tối
để tin
số phận không ngược đãi bao giờ?
Ai có thể nói cho ta hiểu rằng cuộc sống luôn không ngờ
Nếu không phải chính ta
- xét cho cùng,
biết đâu vốn đã là một điều không ngờ của cuộc sống?
...
* cho ta,
và những ai cần một cú chạm vai để nhớ phải luôn biết thương và tin chính mình...
ùh, chỉ chính ta thôi em àh
ReplyDeletethích bài thơ này của em :x
ReplyDeletecám ơn chị :)
ReplyDelete