Hôm nay đi thăm người bạn, vòng xe qua những con đường một thuở thân quen, lại xôn xao những niềm nhớ mông lung. Cố tình chạy xe thật chậm để cắt từng khoảng trời nhạt nắng, từng góc đường rộn rã nhịp đời và ướm vào từng khung hình cũ trong tâm trí, để khớp lấy từng nỗi buồn - vui ngỡ như chỉ mới là một chớp mắt vì khói xe nhòe cay. Ngỡ như mới đó.
Ngỡ ngàng nhận ra là quá nhiều con đường Sài Gòn này đã đủ lại qua, xa gần và nhớ quên... để mỗi cơn gió thốc xoay xoay mấy chiếc lá lẻ loi còn sót chút màu thu cũ cũng nồng nàn những niềm vui nỗi buồn đã xa mà như còn gần. Cũng nhẹ nhàng một cú click cho từng thước phim ký ức chậm rãi chiếu lại trong tâm tư mình. Sống động tựa hồ hôm qua.
Sài Gòn buộc ta phải sống và chấp nhận hết thảy, nhưng cũng nhờ thế mà ta trải nhiều hơn. Buồn vui nhiều hơn. Thương nhớ cũng nhiều hơn...
"Kìa phồn hoa còn đó, những con đường buồn vui lộng gió, những ân tình chìm trong lòng phố, cũng theo hư không mà đi..."
Những ngày này, cái se lạnh bắt đầu chảy tràn vào Sài Gòn, từ đêm đến ngày. Cảm tưởng nàng Thời Tiết sau một cơn dỗi hờn, vụng về đánh rơi cả một lọ nước đầy, làm Thời Gian ướt sũng và run lên cầm cập. Con người lại bé nhỏ hơn bao giờ hết, khi buộc phải co ro như hoài thai chính mình trong chăn chiếu đêm đêm, trong xanh đỏ tím vàng những chiếc áo ấm cho thêm hương sắc mùa giữa ban mai giá lạnh. Ngày dường trôi chậm hơn một chút.
Và ta thì cứ thèm được say ngủ trong cái lành lạnh váng vất này, bất kể là lúc nào. Cứ như thiếu ngủ trầm trọng hay sao mà ngơi ra một chốc lại uể oải ngáp dài và muốn được buông mình vào chăn nệm, ôm ấp lấy mình trong giấc ngủ vùi quên hết nhịp trôi buồn bã của giờ phút giây. Thèm được ngủ thật sâu, mơ thật dày như thế suốt ngày suốt tháng. Giấc ngủ bây giờ thấy không bao giờ là đủ. Sáng mở mắt ra mà y như kẻ nghiện, vẫn còn thòm thèm sự bê trễ, lại cuốn mình cố kéo dài khoảng say sưa của mình thêm một chút.
Cái khái niệm mùa đông ước chừng cũng chỉ là một sự mơ hồ mà người ta không cần phải làm rõ. Nên đâu nhất thiết phải có tuyết rơi lất phất dần phủ khắp những con đường, đâu nhất thiết phải có bếp lửa tí tách những giai âm ngộ nghĩnh vang lên tròn trịa như quả cầu màu treo thông Noel giữa đêm sâu tịch mịch... thì ta mới biết là mùa đông, mới dám gọi là mùa đông. Một chút lạnh hơn để ta biết cần ấm là đủ báo tin sang mùa.
Nhất là trong những khoảng cô đơn, thì con người lại càng nhạy cảm nhận biết đông về. Dẫu chỉ mới là một chút thôi... se se... lành lạnh...
Tôi đã tính, à không, đã gõ những đoạn rất dài đầy phấn khích và rối loạn để cố diễn đạt cho hết những mơ hồ xúc cảm và cơn lâng lâng vô kiểm soát cứ hành hạ tôi suốt những ngày này, và đặc biệt là hôm nay. Nhưng sau cuối, tôi lại thản nhiên thực hiện thao tác Ctrl A và Del một cách gọn gàng, chẳng gợn chút lòng vướng bận.
Có những ý niệm tôi để dành khi mình khỏe mạnh hẳn lại, sẽ viết một cách nghiêm túc đúng là mình trong những entry sau vậy. Còn một vài ngẫm ngợi - mỏng manh thôi, chỉ như một vạt váy gió thốc vội trong chớp mắt - tôi cố ném sâu xuống một cái giếng khô giả định là Vô Ích vừa mới đào xong trong miền tâm tư mình. Đôi ba dằn vặt không thể lý giải khác thì tôi gói ghém lại, dành đó cho cơn chiêm bao đêm nay.
Phải nói ngay là tôi hiện đang không hề buồn, cũng chẳng vui, không thiết tha hay sầu muộn gì. Nhưng phải thú nhận với bản thân là, có những lúc sự cô đơn đến rợn người nó khiến tôi rợn người thật. Thật như cơn đau bao tử đang còn lẩn quẩn bên trong tôi lúc này.
Hôm qua Muộn Phiền vừa ghé thăm tôi
Hỏi: - Có vui không khi gặp lại?
Tôi đang bận thỏa thuận đôi điều
cùng Ức Chế
nên chẳng buồn đoái hoài
Muộn Phiền muộn phiền bỏ đi.
.
.
.
Hôm nay chỉ có một mình
tôi để mình được suy nghĩ linh tinh
- Chẳng biết bao lâu rồi mình không nói chuyện với Thanh Thản?
Cố Gắng đứng nép ngoài cửa
khúc khích cười mỉa rồi chen lời:
- Làm gì gặp được gã ấy, khi tôi còn ở đây!
Tôi hẫng một chút, rồi vân vê đôi bàn tay
Tôi nhớ về Lạc Quan mấy khi nàng hay vuốt ve tôi
cũng như thế này trong những mùa khó nhọc
Vậy mà một ngày đẹp trời khi phát hiện tôi lại díu dan cùng Tham Vọng
Nàng đã rời tôi đi xa.
.
.
.
Nhà cạnh bên có ai đó hát váng lên bài ca
về cái gọi là giới hạn
Tôi quay qua nhìn Chịu Đựng rồi hỏi vặn:
- Khi nào mới là giới hạn của bồ?
Chịu Đựng buồn bã cúi đầu
- Sắp rồi thì phải!
.
.
.
Giọng hát sến rền cứ vang lên mê mải
Tôi lững thững nhìn những vạt mây buông
Chiều xuống rồi, đêm đã trào tuôn
Đổ xuống hiên nhà những nỗi niềm đăng đắng
Buồn buồn...
.
.
.
Chiêm Bao gọi tôi vào nghỉ ngơi
Tính khước từ, nhưng bỗng Tâm Tư mình cũng muốn thế
Thôi thì tìm giấc quên bằng mộng mị
Mặc xác ngày mai
.
.
.
Vì tôi biết là ngày mai
tôi và Chịu Đựng lại cuốn mình trong những vũng lầy
Ức Chế lại cười ha hả, ngồi rung đùi vỗ tay
cạnh bên là ả nhân tình Buông Xuôi đang liếc mắt mời gọi
Cố Gắng thúc sau lưng với những tiếng kèn inh ỏi
Ngày tháng trở thành sân vận động
cho tôi và Chịu Đựng chạy vượt rào.
Thắng hay Thua chưa biết
Chỉ thấy hình như ngay đích đến
Nhục Nhã đang đón chào.
(Vì dù thắng hay thua thì tôi biết mình cũng có phần nhục nhã)
.
.
.
Cứ thế mà đau.
Khi một ai đó nói với tôi, rằng người đã và còn mãi hằng đêm vùi mình trong những giấc mơ xanh xao niềm nhớ, ướt đầm cơn đau không thể nguôi ngoai chỉ bằng đôi câu lừa phỉnh chính mình, thì tôi tin và thương lắm. Vì tôi đã thấy, đã biết, đã ít nhiều trải những đêm tối sâu chỉ có nỗi cô đơn ngấu nghiến từng tế bào tâm tư, cơn đau tình lại cứ vọng vang những giai âm nền nã mà nhói buốt từng nơ ron cảm giác. Sống trong những ngày mà chỉ chờ được đến đêm, được gặp lại nơi đó những cơn mơ vời xa, dài đằng đẵng những nỗi niềm...
Nên biết bao câu chuyện xót xa đã giành được từ tôi sự đồng cảm thực sự tận sâu đáy tim mình.
...
Tôi cảm nỗi hoài mong một tình yêu đã không còn là của mình, mà cứ phải day dứt nhớ về, không thôi mộng mị; cố tìm trong cơn mơ hằng đêm một bóng dáng, một dung hình thân quen giờ chỉ còn là cơn gió ngày cũ, đôi khi thổi bùng lên những bâng khuâng không sao kìm lại giọt nước mắt rơi ngược trong lòng. Bạn ngày ấy, đã thế.
.
Tôi thương những đớn đau đè nặng, chất chồng trên đôi vai gầy cứ hay tỏ ra hồn nhiên, hãnh tiến và bình yên của chị, khi phải một mình đối diện với những cuộc tình chị đã vui, đã buồn, đã thương người, đã thương mình mà giờ sót lại - bạc lòng thay chỉ còn là mảnh ký ức biêng biếc chị giấu vào trong những giấc mơ đêm, sau đôi mi khép... Chị bây giờ, đang thế.
.
Tôi chia sẻ cùng em những cởi mở trái tim dù chưa thân quen bao lâu. Cười trong cùng em một đỗi vô tư trải lòng về những dị biệt tâm tính, dị biệt tình yêu của em. Về những giấc mơ thiếu nữ khác xa biết bao những giấc mơ thiếu nữ khác đã dằn vặt em từng đêm, từng đêm dài... Cười trong hòa giọng cùng em để em không thấy mình lạ xa mọi người, để em không thấy mình lẻ loi trong chuỗi ánh mắt tất bật những ngại nghi xung quanh mình.
...
Nhưng tôi chỉ dừng lại ở đó, đứng nhìn và chờ tháng ngày vơi đi. Chờ sớm mai mỗi người lại tới, bạn, chị và em lại tỉnh thức, lại sống tiếp và đi tiếp đường mình bạt ngàn buồn - vui chờ đón.
Tôi không biết làm gì khác, và cũng cảm thấy không cần phải làm gì khác. Vì tôi biết, dù chìm trong những giấc mơ dài ngỡ là không bao giờ thấy bình minh, nhưng bạn, chị và em rồi sẽ qua hết những sâu lòng đêm thương nhớ, qua hết những cô đơn đến rạc người khi gần nhất, xung quanh mình chẳng ai có thể hiểu hết những riêng tư lạ lẫm. Rồi sẽ an nhiên đợi ngày mới, cùng con nắng ngời đi về phía mai sau...
Như tôi, đã từng, và luôn nhắc lòng mình như thế, mỗi khi lại cuốn mình vào những giấc mơ dài - đôi lúc lại tìm đến như cố nhân...
...
Tôi cũng chỉ biết viết đến thế này thôi, để phức tạp hóa những thương, những cảm lòng mình.
Đôi khi không muốn tin, hay chấp nhận thỏa hiệp với lý lẽ cuộc đời luôn chứa nhiều đổi thay, rằng: Niềm vui ngắn lắm, nỗi buồn thì mông mênh. Nhưng, qua mấy dịp đối mặt với trở ngăn, qua những thoáng lẫn lộn người đi - kẻ ở, thì không thể phủ nhận là điều đó lại đúng vô cùng.
Có những gương mặt chỉ vừa mới chạm đến tâm tư nhau thôi, thì một chớp mắt lại đã xa như một cơn nắng tắt vội khi trời kéo mây mù. Có những nụ cười vừa mới rơi vào lòng cả một miền nhè nhẹ, dìu dịu thì cũng đâu đó vài hôm lại thấy nhạt phai hẳn đi, cách biệt hẳn đi. Mất hút.
Có những niềm tin vừa mới nhóm lên ngọn lửa nồng nàn, rồi thì cũng thế đó, tàn tro khi chưa kịp thắp được bếp hồng. Có những tương phùng gói gọn trong khoảng thời gian đong đếm giờ - phút - giây, rồi lại cũng vẫy tay, chào và bước về phía riêng mỗi con người. Niềm vui bé mọn, hạnh phúc chẳng tày gang. Ngắn ngủi làm sao!
Thế nên, mỗi khi đương hân hoan trong khoảng vui may mắn mình có được, đừng quá tính toán, so đo mà cân nhắc từng câu bông đùa, từng tiếng cười lảnh lót. Cứ vui tràn, sống tràn những lúc như thế, để có chóng vánh qua đi, thì nỗi xót xa không kịp chen chân xô đổ những vui tươi bình yên vẫn còn lấp lánh trên khóe môi, nơi đáy mắt mình.
Lúc này tôi biết yêu nhiều hơn, tha thiết hơn với quanh mình là cũng vì đã ý thức được niềm vui thì ngắn như thế nào.
Vậy là, sau mấy tháng trời ròng rã, những ngày cuống quýt, những đêm mông lung và vô số những hoàn-toàn-là-bỡ-ngỡ, "chốn riêng cho mọi người" của chúng tôi đã gần như hoàn tất. Từ ước mơ bé mọn của riêng tư mỗi người, cho đến khi góp lại thành giấc mơ lớn, rồi chung sức chung lòng để hiện thực hóa nó, là cả một chặng đường - không quá dài, nhưng cũng chẳng hề ngắn ngủi - mà tất cả chúng tôi, đã cùng nhau đi qua.
Cũng như hằng hà sa số những thứ "bắt đầu" trong cuộc đời này, không biết bao nhiêu là khó khăn - từ những buồn - vui cỏn con, những mâu thuẫn, giận hờn, những xui rủi không lường trước, những phút bất đồng, những ngày ngột ngạt... - như những cơn mưa còn sót lại từ mùa Ngâu tháng Bảy, ướt đẫm triền miên. Như muốn dìm chúng tôi trong ngày xám lạnh.
Đã có những chán nản. Đã có những hụt hẫng, thất vọng. Đã có những hoang mang. Đã có những khi niềm tin như muốn cuốn bay về miền nao xa lắm. Nhưng rồi, cũng dẹp hết hoài nghi, dẹp hết những xúc cảm riêng tư lẫn lộn, phải-làm-được đã là lửa, cháy tâm tư mỗi ngày qua. Giảm bớt đòi hỏi, xác định lại mục tiêu: Chấp nhận tất cả, kể cả thất bại, để học, để tập tành đưa cơn mơ ra đời thực, chúng tôi còn biết làm gì hơn là gieo hạt, đợi mùa Oải hương trổ nhánh ngọt lành ở mùa mai sau...
Chỉ mới là vụ mùa đầu tiên, ấp ủ niềm tin rằng sẽ cho những cánh đồng tím miên man nỗi bình yên và nồng nàn thứ hương thơm đặc trưng: quyến luyến, xoa dịu tâm hồn. Mọi thứ còn dài lắm, ở phía ngày mai. Nhưng đã đi đến được thời khắc này, thì tin là sẽ còn vững chân đi tiếp được. Và xa hơn nữa...
Rồi thế đó, tháng ngày mình sẽ thơm lừng mùi Oải hương dịu ngọt...
...