Tuesday, March 31, 2009

Ngày tháng còn lại là gì...


Thực tâm đã từng khá kỳ vọng sẽ có một entry kết thúc tháng 3 với sự ngoái nhìn phơi phới tin yêu và chan chứa niềm lạc quan chờ đón tháng 4 cận kề. Để ngay sau đó, kỷ niệm tròn năm là một VNGer sẽ được viết nên bằng giọng văn hùng hồn nhất có thể, và rạch ròi những kế hoạch đầy màu sắc tươi sáng sẽ được vẽ nên trong entry ngày Cá Tháng Tư. Nhưng, chán nản thay là bản thân khi ngồi type những dòng chữ này - với tiếng gõ bàn phím đều đặn khô khốc, cái đầu trống rỗng những niềm tin - không thể nào cho ra những dòng tươi tắn hơn mức này được.

Không hiểu vì sao những ngày cuối tháng ba trôi một cách nhàn nhạt vô vị, qua lặng lẽ chóng vánh mà những nỗi mặc cảm mơ hồ lại lớn lên thấy rõ. Và sự chán đời lại như một cơn dịch bệnh đã xong thời kỳ ủ mầm thai nghén, bùng nổ một cách dào dạt như chưa bao giờ như thế. Được thể, sự buông xuôi lại vùng lên giành quyền cất tiếng nói - sau khi đã thỏa hiệp với bộ não rệu rã mất hẳn ý chí và mục đích - rằng sẽ một chốc thôi, công cuộc cải tổ đầu óc sẽ được khởi phát. Và chủ thể của hàng loạt những biến thể đang âm mưu kia - là tôi - sẽ thả mình vào lòng sâu tăm tối. Cơ hội hồi sinh những gì mà trái tim đã từng nhiều lần nhọc công nuôi dưỡng, hình như bây giờ xác suất chỉ còn tròn trĩnh là một con số 0.

Cảm thức thời gian cũng mất dần độ tinh nhạy vốn có, mà chỉ sót duy nhất nỗi trông ngóng qua hết ngày, qua hết tháng, qua hết năm đang ăn khỏe chóng lớn đến không ngờ. Tôi muốn mình lăn lóc qua hết những rãnh dài thời gian bào mòn, chạm lại cội rễ nào đó vô tri, quên hết, buông hết; để rồi những tháng ngày tới sẽ tươi mới những vô cảm mà bản thân không phản kháng, cũng không bài trừ.

Chung quy lại, giá mà bây giờ có một cơn mưa trắng trời trắng đất, tẩy xóa hết sạch - không chừa bất cứ một tỳ vết, bẩn nhơ nào - trên cơ thể đang sắp mục ruỗng vì chán nản, và trong đầu óc đang sắp thối rữa vì vô định hướng của bản thân mình - thì tuyệt vời biết mà bao nhiêu.

Ngày cuối cùng của tháng Ba. Năm tháng trước mắt còn đằng đẵng làm sao, mà mình thì lẽ nào cứ mãi tắm mình trong bãi lầy những tâm thức u ám thế này miết nhỉ?

Chưa kể là những niềm tủi nhục và tự xấu hổ thân phận cũng lại vừa mới tỉnh thức và hứa hẹn sẽ chào đón tháng Tư với không ít hơn đâu những lần hành hạ bản thân mình.

...

Dù sao thì, cũng vẫn phải nòi lời chào nhé tháng Ba. Và vô cảm chờ tháng Tư về đến.

Wednesday, March 25, 2009

25/03 - Entry mừng sinh nhật bạn



Hãy tự tin nhiều hơn ở bản thân mình - và bất chấp niềm tin có căn cứ hay không. Sống một cách thoải mái nhất và luôn biết cách thay đổi khẩu vị cuộc sống để sớm dứt hẳn những cơn đau oằn của Hội chứng bi quan thất thường. Luôn tự biết mình đang ở đâu, làm gì và chờ đợi điều gì. Nuôi hy vọng trên những vùng trọc tâm thức đang đầy rẫy cỏ dại chán nản. Một khi như thế, thì dù có chết dí nơi cách xa văn minh thường nhật của nhân loại suốt 2 tháng ròng - hay đại loại thế - thì cũng không có gì quá là khó thở. Hay gây trở ngại cho một tương lai tốt đẹp hơn hẳn mà bản thân xứng đáng, và sẽ sớm tìm thấy.


Vậy nhé, bấy nhiêu lời, chúc mừng sinh nhật thật vui vẻ, Út à!


(Cũng đang hay tự thủ thỉ những lời này với chính mình)


Tuesday, March 24, 2009

Trước ngưỡng bão giông



Trước ngưỡng bão giông, những cánh chim không đủ lực sẽ bị rơi vào vũng tối. Những đôi cánh rộng biết nương gió thì sẽ bay lên cao hơn.

- Liệu có phải lúc nào rơi vào vũng tối cũng là tình trạng tệ hại nhất?

- Liệu có phải lúc nào bay lên tầng mây mới cũng là diễm phúc hơn?

Giá trị một cánh chim có phải chỉ được xác tín bằng một lần duy nhất thả mình vào giông bão - để mặc giông bão thẩm định chính mình?

Trước ngưỡng bão giông, không còn lựa chọn nào khác ngoài dấn thân. Nhưng, dấn thân thôi đã là đủ?

Wednesday, March 18, 2009

I'll put a flower in your hair


>> Lucky | Jason Mraz ft. Colbie Caillat <<


Do you hear me?I'm talking to you
Across the water across the deep blue ocean
Under the open sky, oh my, baby I'm trying

Boy I hear you in my dreams
I feel your whisper across the sea
I keep you with me in my heart
You make it easier when life gets hard

I'm lucky I'm in love with my best friend
Lucky to have been where I have been
Lucky to be coming home again
Ooohh ooooh oooh oooh ooh ooh ooh ooh

They don't know how long it takes
Waiting for a love like this
Every time we say goodbye
I wish we had one more kiss
I'll wait for you I promise you, I will

I'm lucky I'm in love with my best friend
Lucky to have been where I have been
Lucky to be coming home again

Lucky we're in love every way
Lucky to have stayed where we have stayed
Lucky to be coming home someday

And so I'm sailing through the sea
To an island where we'll meet
You'll hear the music fill the air
I'll put a flower in your hair

Though the breezes through trees
Move so pretty you're all I see
As the world keeps spinning round
You hold me right here right now

I'm lucky I'm in love with my best friend
Lucky to have been where I have been
Lucky to be coming home again

I'm lucky we're in love every way
Lucky to have stayed where we have stayed
Lucky to be coming home someday

Ooohh ooooh oooh oooh ooh ooh ooh ooh
Ooooh ooooh oooh oooh ooh ooh ooh ooh

...

Saturday, March 14, 2009

Thơ ngập ngừng thương nhớ...



Đọc mấy dòng tản mạn của Tuộc về bằng lăng tím, bỗng dưng có chút xôn xao nhớ về mùa cũ. Thời gian của những hồn nhiên và vờ mình khôn lớn ngày đó, trong veo rất lạ. Đủ để đôi khi tìm được một cái cớ, thì lại miên man nghĩ về.

Nhớ để thấy nhanh vô cùng ngọn gió thời gian. Bằng lăng tím phố xưa giờ đổi thay mấy mùa, xa lạ rồi ngày tháng cũ. Có tiếc đến mấy thì cũng không thể nào mua lại được những tiếng cười vô tư, những mộng mơ tuổi ấy. Chỉ giữ một góc nhỏ nơi tâm trí. Hoài cảm mông lung. Mà thôi!

Lại bâng khuâng nhớ những dòng thơ vơ vẩn chính mình. Ngập ngừng viết vội đôi câu...


Rồi một ngày trên phố không quen
Bỗng bâng khuâng gặp lại màu hoa tím
Thức trong ta bao nhiêu hoài niệm
Phố bằng lăng - một thuở xa rồi...

Tuổi học trò áo trắng tinh khôi
Hồn nhiên gọi bằng lăng là thương nhớ
Vòng xe quay trên phố chiều bỡ ngỡ
Có nụ cười lấp lánh sau lưng...

Có những ngày gió hát bâng khuâng
Trong veo nói cười, hồn nhiên phố vắng
Câu chuyện vui lại chứa nhiều khoảng lặng
Vài nỗi buồn lại thắp lửa tin yêu...

Nhớ cả những lần mưa ướt hết buổi chiều
Thả thuyền trôi chở theo nhành hoa tím...
Ngày đó chỉ vui, biết đâu giờ thành kỷ niệm
Mỗi độ mưa rơi lại man mác gọi về...

Nhớ ngày chia tay ai ấp úng nguyện thề..
...Rằng mãi không quên thời hoa niên yêu dấu,
Bến thời gian con thuyền xưa còn neo đậu
Là mãi còn biết thương nhớ về nhau!

Nhưng bây giờ giữa muôn nẻo chênh chao
Mỗi đứa sống một cuộc đời riêng, tất bật
Lãng quên - là điều không muốn, nhưng có thật
Biết mấy người còn thương nhớ về nhau?

Trang lưu bút cánh hoa cũ phai màu
Nhưng cố giữ lòng vẹn nguyên sắc tím
Để những khi nhói lòng chút kỷ niệm
Ta lại mơ về con phố bằng lăng...

Không còn mượt mà những mộng mơ xưa cũ, thơ ta nay muốn viết cũng ngập ngừng... Thương nhớ cũng ngập ngừng...

Lâu lâu xa rời thực tế, thả trôi mình theo cảm giác, cũng là để tự định dạng lại ký ức, tô vẽ màu sắc cho quá khứ rõ hình hài. Để rồi, chốc thôi cũng lại phải lãng quên...

Thursday, March 12, 2009

Phức cảm hậu chiêm bao



Đã có rất nhiều lần trong những cơn mơ dày đặc cảm tính, tôi luôn thấy mình là một cái gì đó xa lạ với thực tại và được quyền theo đuổi những mê đắm chưa bao giờ có thể hay dám thực thi trong cuộc sống thường nhật. Thường những cơn mơ như thế rất dài, và khai thác tối đa những mơ tưởng huyễn hoặc hay những khát khao phi thực của bản thân, đem đến kết quả là một sự thỏa mãn rã rời thể xác nhưng không khi nào là trọn vẹn. Để khi bình minh thức những tia nắng chát chúa với xô bồ lo toan dội sạch những miền đất mơ nhiều cảnh trí, tôi ngu ngơ tỉnh dậy và cũng lại mất chừng độ chục phút để thoát khỏi cảm giác xa lạ chính mình.

Trong những thời khắc chập chững bước lại vào đời thực đầy rẫy chênh chao với cơn mơ chưa dứt hẳn ấy, tôi vẫn luôn hay tự đặt cho mình những nghi vấn mang nặng tính hàn lâm giả tạo, kiểu như: sao cùng trong cõi chiêm bao mà có những câu chuyện nhàn nhạt trôi tuột mất ngay khi chuông báo thức réo rắt; mà lại có những thước phim mãi quay cuồng buộc mình không ngừng mong muốn cứ được mãi là nhân vật chính say sưa tiếp diễn?

Và, thay vì đi tìm câu trả lời - vốn dĩ nghĩ rằng khó lòng có được - tôi lại cố gắng tự an ủi mình với lý lẽ của một con chim ăn đêm còn tiếc nuối vì chưa trọn miếng mồi ngon, rằng, đêm mai sẽ lại thế. Nhưng, cũng như sự thực là đêm mai không bao giờ là đêm nay; và con chim ăn đêm tham lam sẽ không thể nào tìm lại được miếng mồi béo bở của đêm hôm trước hay tương tự đêm hôm trước; nên, tôi cũng không bao giờ có thể sớm gặp lại giấc mơ dài siêu thực đầy thỏa mãn mà mình đã chìm đắm đêm qua. Và đó cũng là lý do vì sao mà tôi cứ bước những bước hụt từ ngày vào đêm, và đêm nào cũng cảm thấy thiếu sót một cái gì đó - giống như đã lạc mất rồi lối vào lại cơn mơ cũ.

Những giấc mơ dài cứ lặng lẽ đến rồi đi, luôn là không chủ đích nhưng đã gieo trong tôi rất nhiều những khát khao mơ hồ, mà lắm khi hình thành nên một ảo mộng trong tâm trí: muốn chọn cho mình một cái chết lìa xa thực tế để tái sinh và bất diệt trong cõi chiêm bao.

Tựu chung lại, diễn đạt dài dòng và rối rắm chỉ để thực chất nhấn mạnh vấn đề muốn thoát ly của bản thân khi rơi vào những trạng huống bất khả kháng và cảm thấy ê chề chán chường giữa thối tha đời. Những lúc đó lại thèm mơ. Và đôi khi may mắn được mơ.

Như đêm qua.



Monday, March 9, 2009

Entry for chị và 8/3



Hình minh họa: ChiccaNeko @ deviantart.com

Trên chuyến xe buýt Mai Linh trung chuyển ra xa cảng, cho chuyến về quê vội vã ăn cưới đứa bạn thân, tôi tình cờ gặp lại chị. Mái tóc búi cao gọn gàng, gương mặt vẫn sáng duyên, tinh tươm sức sống. Chị là nhân viên bán vé trên xe.

Hơn 1 năm mới gặp lại, tôi vẫn giữ nguyên những trí nhớ ngắn ngủi về chị - vui vẻ, hay cười và trẻ hơn cái tuổi thực của mình. Những ngày cùng hợp tác làm việc trong group của OSV, ít nhiều, cho tôi những thiện cảm với chị. Vẫn nhớ như in những sẻ chia chuyện yêu đương trắc trở, những ước mơ và nỗ lực, hy vọng một cuộc sống tươi tắn hơn những gì chị đã từng. Vậy mà, sau hơn 1 năm gặp lại, tôi có cảm tưởng chị vẫn không những không bước thêm 1 bước nào về phía ngày mai, mà dường như càng lùi sâu về mùa cũ. Chị có nét nhẹ nhàng của những người ngỡ đã qua hết lận đận, mà cố mãi rồi vẫn chưa thấy bình yên. Công việc vẫn tuềnh toàng, chưa có ước mơ nào được chạm tới. Mối tình đã ngót ngét gần chục năm trời, vẫn chưa kết trái an lành. Rồi liên tiếp gặp những mất mát, xui rủi; tất cả tạo nên cho chị một lớp vỏ bọc mơ hồ, nhìn thấy lặng lẽ và xót xa. Gương mặt vẫn căng tràn, nhưng có gì đó không tròn vẹn. Tôi đột nhiên dâng nên nổi thương cảm không sao kể xiết khi nghe chị tâm sự, và vất vả lắm để cố ngăn mình kẻo lại làm chị phiền lòng vì ánh nhìn xa xót của tôi.

Phụ nữ như chị cũng nhiều. Chỉ duyên và vì thiếu duyên thôi mà phải lận đận nhiều thứ cả đời. Thấy có gì đó tiêng tiếc.

...

Ngày 8/3 - ngày tôn vinh phụ nữ. Chỉ mong mỏi duy nhất và giản đơn thôi, chị, hay tất cả những người phụ nữ khác, sẽ không còn vương mang với lận đận, hạnh phúc thực sự với mỗi ngày đi qua trong cuộc sống này.

...

Saturday, March 7, 2009

Đêm mây trôi thấp



Đêm qua đón gió ngoài ban công nhà, trong giai điệu réo rắt của Don't cry Joni từ headphone chảy xuôi vào tâm trí, thoáng ngỡ ngàng vì sáng bừng những đám mây trắng như bông - mềm mại trôi lững lờ trên nền trời xám tối. Mây trôi rất thấp. Đến độ tưởng chừng như chỉ cố với một chút xíu nữa thôi, là tay ta có thể chạm vào khối bềnh bồng trắng muốt mong manh kia.

Cái cảm giác lạ lùng trỗi dậy mạnh mẽ trong ta: Phải chi mình được an lành thả mình trên những đám mây ấy, trôi về miền hôm qua không gợn đục. Trôi về những ngày gió xanh, tuổi luôn thích mình làm cánh chim bay, hay hóa gió. Trôi về những chiều nắng trong, thuở chưa biết phiền muộn âu lo có màu sắc thế nào. Trôi về những đêm ngây ngô nằm trên sân ngắm sao trời hấp háy ánh mắt duyên xinh. Hay ngắm những đám mây tối rồi còn lạc bước, chưa kịp trôi về nếp gia đình.

...

Nhắm mắt lại, rồi mở ra. Vẫn là ta của đêm mây trôi thấp. Don't cry Joni dìu dặt những nốt nhạc cuối cùng.

Monday, March 2, 2009

Grenouille


Khi một niềm đam mê ăn sâu vào máu, trở thành một lý tưởng - duy nhất và là lẽ sống của cuộc đời; thì việc đạt thành lý tưởng đó - dù phải đi ngược lại với tất cả luân lý và đạo đức thường nhật; hay biến mình thành một con Quỷ trong ức triệu căm phẫn và ghê tởm của nhân loại - cũng không có gì đáng phải để tâm. Nhưng đến khi, đã đạt thành ước mơ thần thánh, đứng trên đỉnh của sự ngưỡng vọng, mới đột ngột bừng tỉnh khỏi mê lực bao năm ám lấy chính mình, trần trụi giọt nước mắt tuyệt vọng, lấp lánh nỗi đau không gì tả nổi. Hóa ra, thứ thiêng liêng nhất, diệu kỳ nhất - mà bản thân đã tận lực đánh đổi bằng mọi giá - không phải là cái đích đến quyền lực, chinh phục cả thế gian - như thời khắc hiện tại này đây, mà chỉ giản đơn là tình cảm con người mà chưa bao giờ, và không bao giờ mình có được. Cái giá lớn nhất mình phải trả - chính là sự tỉnh thức trong đau đớn sau cùng. Để rồi tan biến hoàn toàn như chưa bao giờ tồn tại, vì thực sự chưa bao giờ tồn tại.

Tôi đang nói về Jean-Baptiste Grenouille - kẻ sát nhân với khứu giác siêu phàm trong Perfume: The story of a murderer.

Một bộ phim mà, kết thúc rồi, tôi vẫn còn sững người như hóa đá. Bần thần và ám ảnh suốt đêm qua.

Và đến tận bây giờ.