Saturday, September 27, 2014

Từ trận mưa đêm


Nửa đêm. Mưa trút ngoài kia như thác. Phòng tối, nương theo tiếng mưa ầm ào để có cớ mở volume lớn hơn. The lonely của Christina Perri phối cùng với tiếng mưa đêm, là một hòa âm có thể dìm người ta chìm sâu vào buốt lạnh.

...

Trước đây không lâu, mưa đêm, với tôi, từng là một nỗi e sợ mạnh mẽ không nguyên cớ, kéo dài từ tuổi nhỏ đến thành niên. Đã từng, có thể giật mình tỉnh ngủ, hay cảm giác bất an trỗi dậy trong cả cơn mơ chỉ vì một trận mưa đêm ngang qua. Vậy mà, dạo sau này, không rõ vì sao, nó đã chẳng thể gây được cho tôi chút hoang mang nào nữa. Không một chút nào. 

Có chăng chỉ là, trong những đêm mưa một mình ở nơi chốn cô độc này, âm thanh của mưa - dẫu dịu nhẹ như cách người ta vuốt khẽ từng phím piano, hay ồn ã như tay trống điên cuồng đang chơi solo - luôn khiến tôi, rất ủy mị là, tự cảm thương thân, xót xa tủi phận. Theo đúng kiểu: "Bồi hồi tôi nhớ ra tôi còn mãi bơ vơ." (1) 

Rồi cũng chính những lúc ấy, là dịp hoàn hảo để tâm thức lỳ lợm và cố chấp với hoài niệm của tôi lại có thêm lần nữa mà nhớ cũ thương xưa .

... 

Và giữa vô vàn những xưa cũ đó, tôi tình cờ bắt gặp câu thơ: 

"Chúng mình rồi có gì chung 
Ngoài năm tháng ấy đã từng qua nhau?" (2) 

Những kẻ không duyên đi qua đời nhau, dù có đậm sâu thế nào chăng nữa, một khi trở thành lạ xa và dạt trôi về những phương trời khác biệt, sót lại cũng chỉ mấy mảnh vỡ hồi ức, ghi dấu năm tháng đã từng. 

Cũng chỉ vậy thôi.

...


(1) Đức Trí, Mỗi đêm tôi về.
(2) Nguyễn Thiên Ngân, Mình phải sống như mùa hè năm ấy.

Monday, September 22, 2014

Rơi


(c) artwork by JasonAngelone

"- Đó sẽ là một chuyến đi tuyệt đẹp! Các con sẽ được cảm nhận những điều mới mẻ và kỳ diệu của cuộc sống, mà nếu ở mãi trong lòng mẹ, các con không bao giờ biết tới! Tất cả tùy thuộc vào sự dũng cảm của các con…

Mẹ đã nói như thế với chúng tôi vào một buổi sáng đầu hè, khi những đợt không khí lạnh quẩn quanh và mấy anh Gió đang say sưa nhảy múa khắp nơi.

Và dù giọng nói đầy yêu thương của mẹ thực sự lay động tôi, tin tưởng rằng ắt hẳn thế giới ngoài kia tuyệt vời đến dường nào, và chuyến đi của chúng tôi có ý nghĩa ra sao, thì thú thật, tôi vẫn không hề muốn rời bỏ nơi chốn ấm áp này một chút nào.

Tôi cố co mình lại nép sát vào lòng mẹ, trong khi anh chị tôi đang lấp lánh nói cười, và ai nấy cũng đều trong veo niềm náo nức được bắt đầu chuyến đi.

Tôi thật không hiểu, có gì đáng hân hoan đến vậy, khi mà hành trình của chúng tôi, tất cả sẽ chỉ diễn ra trong chớp mắt. Và sau cuối, chúng tôi phải tan biến như chưa từng tồn tại. Lẽ nào, các anh chị tôi lại cảm thấy hạnh phúc với điều đó, được nhanh chóng kết thúc cuộc đời vốn dĩ đã rất ngắn ngủi của mình?

- Sẵn sàng chưa, các tình yêu bé nhỏ của mẹ?

Nhìn vẻ xôn xao hơn bao giờ hết của mọi người, tôi biết, họ đã sẵn sàng. Chỉ có tôi, duy nhất tôi thôi, đang cảm thấy hết sức lo sợ và hoang mang, khi thời khắc đã cận kề. Tại sao mẹ gọi chúng tôi là các tình yêu bé nhỏ, nhưng vẫn buộc chúng tôi phải rời đi?

Tôi bắt đầu ngân ngấn nước mắt, toàn thân mờ đục u sầu, với một điệu bộ hết sức thảm thương mong sao mẹ sẽ để ý thấy, ôm lấy và bảo rằng tôi có thể ở lại.

Nhưng, mẹ đã không nhận thấy được biểu cảm của tôi, khi đang mải mê vẫy tay tạm biệt từng nhóm anh chị tôi hớn hở buông mình ra khỏi lòng mẹ. Lần đầu tiên, tôi bỗng nhiên ghét mẹ vô cùng. Và ý nệm đó, làm tôi cảm giác cả người mình muốn căng lên, vỡ nát.

Rồi thì, đã đến lượt tôi và những anh chị còn lại. Vài anh Gió uốn lượn xung quanh vỗ tay cổ vũ. 

Chưa kịp nghĩ ngợi thêm được gì, tôi đã thấy mình rơi xuống…"

[Giọt mưa biến mất, 2010, unfinished]


Monday, September 15, 2014

Phía cuối ngày dài


(c) photo by Tatyana Tomsickova

Ở phía cuối một ngày dài 
người ta cần gì cho mình? 
Bữa cơm ấm trong nếp nhà yên, thân thuộc 
hay góc quán lẻ loi, chỉ mình và khói thuốc? 
Những cuộc vui bất ngờ như món quà không báo trước 
hay giản dị một cái ôm quen, 
nhưng, đủ nghe tim mình sướt mướt: 
“Ta đã về nhà!”? 

Ở phía cuối một ngày dài 
khi ánh đèn vàng thắp nỗi nhớ thiết tha 
vòng xe nối vòng xe theo nhau trôi trên phố... 
Cái người ta cần là một bến đỗ 
- nơi có thể vứt hết sau lưng mọi ưu tư, sầu khổ 
nép vào nhau qua cơn giông tố
Dù biết hôm sau 
lại sẽ là một ngày dài...

Ở phía cuối một ngày dài 
đôi khi, người ta cần một cơn say 
bên chén rượu đắng, nhưng nồng mùi tri kỷ
Cần một cái chạm ly 
cho quên mất tháng hạn, năm cùng, mọi điều lo nghĩ
Cần một trận cười vang 
rôm rốp tiếng yêu đời... 

Ở phía cuối một ngày dài 
nói trắng ra 
người ta cần hơi thở con người
Để nhận ra bản thân còn tồn tại
Để nhận ra 
vì cái gì mà chúng ta phải đi mãi, 
đi mãi 
cho đến hết đời dài... 

Ở phía cuối một ngày dài 
ai lại chẳng cần ai?! 

...

Sunday, September 7, 2014

Lost stars


"Chúng ta - những vì sao lạc 
rơi trong số kiếp vô thường 
trăm năm tìm kiếm 
chỉ một nẻo đường." 

Nghe Lost stars từ chạng vạng đến giờ. Từ lúc vì cơn giông chiều ầm ào tưởng như không dứt nên tôi bị kẹt lại trong văn phòng cuối tuần sót vài người "chán công ty, lười về nhà" - giống mình. Cho đến bây giờ giữa khoảng tối quen thuộc ăm ắp mùi cô độc. Nghe suốt, và, muốn viết một cái gì đó. 

Có thể là về tựa đề bài hát chẳng hiểu sao khiến tôi mủi lòng ngay lần đầu biết nó. Có thể là về một câu trong lyrics vốn chừng vô nghĩa nhưng kéo theo phức cảm dâng lên ở sâu lòng: "Take my hand, let's see where we wake up tomorrow". Bởi không có ai, chưa từng có ai để tôi nói cùng. 

Nhưng sau khi tay gõ phím, câu chữ rơi ra, lại là đoạn không đầu không cuối phía trên. 

... 

Chat với em, em nói hãy tìm người yêu đi. Giọng nửa đùa nửa thật mà rằng đó là tâm nguyện của em. Trả lời em một cách lông bông, nhưng không tránh khỏi chua chát. Biết tìm nơi đâu? 

Ừ thì tôi hèn kém, và giỏi ngụy biện. Nhưng có thể khác sao - khi tận cùng tâm tư, cô đơn đủ khắc nghiệt để tôi tin có lẽ mình là kẻ Vô Duyên?! 

... 

Những lúc tự ti, tôi lại nhìn ra xung quanh. Cố níu chút ủi an từ những vì sao còn lẻ - giống mình. Và cố nương nhờ chút hy vọng, từ những ai đã tìm thấy một vì sao khác cùng chia ánh sáng thắp một quãng đời chung, để nhắc mình bình tâm chờ đợi. Tiếp tục chờ đợi. Như tôi đã viết, thì chờ tình đến rồi sẽ yêu

Nhưng, cũng (lại) như tôi đã viết, đợi một cái chạm tay, có khi phải mất cả cuộc đời. Sao không thể, nhiều lúc, hoài nghi? 

Chưa kể khi mà, có vẻ duyên phận chân chính của tôi dường như cũng là một vì sao lạc. Vẫn còn đâu đó nơi nào. 

...