Monday, December 30, 2013

Yêu thương chỉ mới bắt đầu...


Từng nhớ, vài năm về trước, có lần hai đứa ngồi cafe ở Miền Đồng Thảo, chỉ hai đứa thôi, tôi và bạn đã nói với nhau rất nhiều về duyên phận, về hôn nhân. Thời điểm đó, bạn còn nói với tôi là bạn vẫn chưa hề nghĩ đến đám cưới, vẫn thấy hình ảnh một nếp nhà yên với vợ và chồng là điều gì đó xa ngoài tầm với. Bạn còn muốn vui chơi, tận hưởng hành trình tự do của mình. Bởi một phần, bạn nghĩ chưa gặp đúng duyên. Phần khác, dường như bạn lo sợ, tuýp như bạn thì rất nhiều kẻ muốn có được như một người tình, nhưng liệu rồi sẽ có ai muốn chọn bạn như một người vợ?! Còn nhớ, tôi cũng chỉ biết cười và động viên bạn, rằng ai cũng có phúc phần của mình, sau hết rồi cũng sẽ tìm thấy. 

Sau hết, giờ bạn cũng đã tìm thấy, hạnh phúc của mình. Tìm thấy, người đàn ông của cuộc đời mình. Nói bạn không tin, nhưng chỉ một ít thời gian sau khi bạn bắt đầu mối quan hệ này, lúc nào trong tôi cũng có dự cảm, rằng đây sẽ là the right one của bạn, hay như cách tôi hay nói giỡn với bạn: là kẻ chiều được bạn và "trị" được bạn. Dĩ nhiên, khi hai người ở bên nhau, ngoài niềm vui còn có nỗi buồn, ngoài ngọt ngào còn có chát đắng, nhưng cảm giác khi nhìn thấy bạn và bạn đời của mình, đó là cảm giác của hai mảnh ghép thuộc về nhau, thực sự. Nên tôi (và tin là không chỉ riêng tôi) đã luôn mong, đây thực sự là bến cuối để con thuyền bạn dừng lại. Đây thực sự là người có thể nắm chặt tay bạn, cùng đi hết nẻo đời phía trước, bất kể điều gì đón đợi. 

Dù luôn thực lòng mong mỏi, nhưng khi hay tin bạn sẽ cưới, nói theo cách của Áp là "Đã chờ ngày này lâu lắm rồi!", thì tôi vẫn không thể ngăn mình một khoảng choáng váng, lẫn lộn xúc cảm. Như từng viết, nói nghe buồn cười, nhưng cảm giác trong tôi lúc đó cứ như một người đang chuẩn bị phải gả con gái - vừa rưng rưng mừng vui, vừa nhói lòng tiếc nuối, thấy mất mát khó hiểu. Có lẽ, như ai đó hay nói, đôi khi một người bạn quá gần gũi sẽ tạo ra sự ràng buộc tinh thần hơn cả người thân, nhân tình. Chắc vậy! 

Nhưng mặc cho có bao nhiêu phức cảm bên trong, tôi vẫn phải thừa nhận: Không gì lấn át được niềm hạnh phúc khi thấy bạn mặc áo cô dâu. Không gì xúc động hơn chứng kiến cảnh bạn và bạn đời cùng làm lễ gia tiên, rồi trao nhẫn và hôn nhau. Không gì ấm áp hơn khi biết dù đã mệt nhoài nhưng bạn vẫn kiên quyết chụp ảnh cùng mọi người theo layout đã chuẩn bị, kiên nhẫn giữ chân mọi người ở lại trong "bàn tiệc cuối" và trao tận tay từng món quà cám ơn. Có thể bạn không phải là cô dâu đẹp nhất, nhưng bạn là cô dâu mà tôi yêu thương nhất (dĩ nhiên không kể cô-dâu-tương-lai của tôi, nếu có), thật lòng. 

Suốt hai ngày, cùng các ngón còn lại, đứng bên bạn, phụ giúp những chuyện lặt vặt mong phần nào cho bạn bớt nhọc thân, tôi hoàn toàn quên đi những nghĩ suy vơ vẩn này. Chỉ hôm nay, khi lắng mình nhìn lại, mới nhận ra đã có bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén, giờ đến lúc cần được trút ra. Giữa những người bạn thân 10 năm, có thể có những điều không cần phải nói. Nhưng cũng vì tình bạn 10 năm, có những thứ nên được sẻ chia rõ ràng. Không phải để bày tỏ bất kỳ những tình cảm thừa thãi nào, chỉ đơn giản là nhân dịp trọng đại của bạn, cùng kể nhau nghe những lời từ sâu thẳm tim mình. Vừa là khẳng định những gì đã qua, vừa là gửi gắm hy vọng cho những gì sẽ tới: Ngày mai là không thể đoán được, chỉ mong chúng ta vẫn có thể ở cạnh nhau trong những khoảnh khắc quan trọng của mỗi người. 

Cánh cửa cuộc đời mới đã mở ra, bạn có hân hoan, bạn có rộn ràng? Sẽ có những đổi thay, sẽ có vô vàn những điều không thể biết trước. Nhưng dù thế nào, cũng chúc bạn luôn giữ được nụ cười trên môi, và trong tim - không chỉ của bạn mà còn của cả bạn đời. Hãy cứ "gấp rút yêu thương" như bạn luôn tâm niệm, vì câu chuyện của vợ chồng bạn chỉ vừa mới bắt đầu...

...


Friday, December 20, 2013

Thành phố mỗi năm một mùa đông mới


Mấy nay, sáng nào trời cũng trở lạnh. Cái lạnh đột ngột xâm chiếm không gian riêng tư mỗi người. Trong cơn ngủ mê vẫn cảm nhận được cái lạnh khe khẽ chen vào chăn, khiến mình co ro hơn để tự tạo hơi ấm. Ra phố, gió từng cơn ve vuốt, dù mặc hai lớp áo và choàng khăn vẫn thấy cái lạnh ngay trên thịt da mình. Sài Gòn những ngày này, cho cảm giác như thực sự có mùa đông. Với kẻ yêu cái lạnh như mình, những ngày này thật đẹp.

... 

Đeo tai nghe và để playlist ở chế độ shuffle đã trở thành thói quen mỗi sáng trên đường đến công ty. Xem như phương cách tận hưởng nốt những khoảng riêng cuối cùng, trước khi bị cuốn vào ngày mới, vào task này project nọ. Xem như cách từ chối giao tiếp với hết thảy, dù nhân viên bãi giữ xe hay đồng nghiệp chưa (thể) thiết thân. Tự biết, như một kẻ tự kỷ. Nhưng, có sao? 

Sáng nay, khi đang chạy xe thật chậm trong bầu không khí mùa đông thành phố, playlist lại vô tình phát đúng Những mùa đông yêu dấu. Giọng Tấn Minh da diết cứ như hát lên từ nỗi lòng mình. Miên man một vùng suy nghĩ. Đôi điều lơ đãng lại về neo ở trong tim. Rõ là, killed me softly with his song

"Ai ngày xưa đã quá xa xôi, 
ai vừa đây đã quá thân quen, 
trái tim người cứ xoay tròn bốn phương... 

Còn lại trong tôi những mùa đông yêu dấu, 
mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương... 
Những giấc mơ không thành, 
những hạnh phúc ngọt lành..." 

... 

Đọc lại Hoàng Bán Tiên, đến đoạn "đồng hỉ đồng bi" vẫn thấy xúc động. Vẫn tự hỏi lòng những câu mông lung. Ai lại chẳng muốn trong đời tìm được một người cùng đi qua vui buồn?! Chỉ là, có người thì may mắn, có kẻ lại vô phần.

... 

Thật không hiểu bản thân đang như thế nào?!? Công việc hiện tại đã có thể xem như tương đối chấp nhận được, nhưng những bất cập và dấm dớ (dù biết nơi đâu cũng có) cứ khiến mình cảm giác không-thể-chịu-đựng-nổi. Mỗi sáng, sau khi đã chiến thắng đấu tranh nội tâm và chấn chỉnh tinh thần rất tốt, vào tới công ty lại gặp phải những chuyện không đâu là lập tức khiến tâm trạng rơi ngay xuống đáy. Mỗi chiều, hết giờ làm thì chỉ muốn rời đi ngay, thoát ra khỏi không gian này. Có lẽ, sự trì trệ và những nếp nghĩ tiêu cực - nhờ vào việc tự thân nuông chiều thái quá - đã và đang lớn dần trong mình. Và vốn dĩ, dường như mình chưa bao giờ là kẻ chịu đựng giỏi. 

Tuy vậy, ít nhiều được bản chất tự tôn của Bò Cạp níu kéo, nên dù nhiều phen muốn vứt sạch mọi thứ lại sau lưng thì vẫn phải nỗ lực từng ngày. Chưa kể, làm sao có thể thoát cuộc mưu sinh?

... 

Mười ngày nữa là hết năm.

...


* Hình cũ, từ 2010. Post vì hết năm rồi mà vẫn lỗi hẹn với Dalat.


Wednesday, December 11, 2013

Test


Ký ức có một sự ngu ngốc, đôi khi đáng thương hại. Như việc gìn giữ những thứ đã lùi xa vào quá vãng, và hiện tại thực sự không còn trong tầm với. Giữ lại, để đôi khi lấy làm chất xúc tác trêu đùa trái tim. Thử thách sự nhẫn chịu và kiểm chứng sức mạnh của thời gian. Kết quả bài test đó, có lúc là pass, lắm khi lại fail. Dù thế nào, ít nhiều nó cũng đã khơi lên từ đám tro tàn, không đủ thắp lại ngọn lửa ngày cũ, nhưng cũng vừa một cơn xót xa. 

...

Nay, tôi lại vừa đối mặt cùng bài test của ký ức. Kết quả? - Hoàn toàn không biết phải nói thế nào. 

Vì, khi nhìn sâu vào ánh mắt và nụ cười ấy, tôi vẫn thấy thấp thoáng chút tiếc nuối và ảo tưởng. Vẫn thấy mình dường còn si luyến, với những gì đã qua. Nhưng đồng thời, được thấy người viên mãn và bình an, dù dĩ nhiên vẫn có chút tị hiềm khờ khạo rằng vì sao bản thân lại không có mặt trong cuộc sống viên mãn và bình an đó, tôi vẫn phải thừa nhận người xứng đáng được hạnh phúc với lựa chọn mình. Như bây giờ. Thứ hạnh phúc mà 100% chắc chắn người không thể nào có được, nếu cùng tôi. 

Bất giác, ngay lúc ấy, trong đầu tôi vang lên mấy câu hát từ Bài không tên cuối cùng (phần tiếp nối) của Vũ Thành An: 

"Này em hỡi, con đường em đi đó, con đường em theo đó đúng đấy em ơi! 
Nếu chúng mình có thành đôi lứa, chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau? 

Nếu không còn được gặp nữa, giữ cho trọn ân tình xưa, 
Xin gửi em một lời nguyện: Được bình yên, được bình yên về cuối đời..." 

Và tôi nhẹ mỉm cười. 

Xem ra, sau cuối, tôi đã vượt qua được bài test về người?!?

...


Saturday, December 7, 2013

一个人 走不到天涯


Tôi đang ở sâu trong nỗi cô đơn của mình. Và, chỉ vì một câu hát, tôi thấy mình dường như đang chìm xuống sâu hơn. Nhất cá nhân tẩu bất đáo thiên nhai. Chỉ một người lẻ loi không thể đi tới được chân trời. Ừ thì, làm sao có thể? 

Đôi khi tôi cảm thấy vô vọng, và ganh tỵ với hết thảy những ai đã may mắn tìm thấy tình yêu đích thực, hay đang may mắn sống trong bầu không khí lứa đôi. Dù vẫn, luôn, là một kẻ tin vào duyên phận, nhưng sao ngăn được lòng có những khắc tị hiềm như thế, khi nhìn quanh vẫn chỉ duy nhất bản thân độc bước đường mình?! Có tự huyễn hoặc đến đâu, cũng không thể xóa tan hiện thực bẽ bàng, hay kéo gần hơn viễn mộng. Phúc phần của tôi, có lẽ, vẫn còn xa vời. 

Nhiều đêm tôi đã từng giả định, có khi nào mươi mười năm nữa tôi vẫn sẽ như thế này? Thậm chí, sẽ rời bỏ cuộc sống như một kẻ cô độc đầy tuyệt vọng? Giả định đó không khiến tôi sợ hãi, chỉ thấy mình không cam tâm. Bởi hơn ai hết, tôi biết rõ, thẳm sâu bên trong mình, tôi vẫn là một kẻ muốn và thích được yêu đời, yêu người, nhiều nhất khi còn có thể.

Chỉ một người lẻ loi làm sao có thể đi tới được chân trời?! Có ai đang ở ngoài kia, chờ tôi cùng chung bước? Có ai không?

Người ta sẽ bảo, hạnh phúc phải do tự mình kiếm tìm, tự mình giành lấy. Tôi vẫn đang kiếm tìm, nhưng lại không phải tuýp người thích tranh đoạt. Thì, biết làm sao? Cố công kiếm tìm, mà duyên phận mãi cợt đùa. Thì, biết làm sao? 

... 

* nguồn cơn của entry này: https://www.youtube.com/watch?v=RFSqAsve2yE
** như mọi lần, nhờ ơn Zenda đã dịch mà giúp mình hiểu được lyrics.


Wednesday, December 4, 2013

Lời hẹn tháng 12


Sáu giờ mười tám phút chiều, đường về nhà. 

Cô thả bộ dọc con ngõ quen, để mặc cơn gió se lạnh cuối chiều lướt thướt qua vai, làm tung mấy vạt tóc. Đời không dễ chịu hơn khi bạn có đôi, hay trở nên quá cay nghiệt chỉ vì bạn cô lẻ, thế nên, sao cần phải buồn khi kết thúc một cuộc tình chóng vánh mà thực ra chưa đủ gọi là tình? Nghĩ thế, cô nhoẻn miệng cười một cái, và ngỡ ngàng nhận thấy, mình vẫn có thể cười được rất tươi, rất thật lòng. 

Mới độ mấy mươi phút trước, ngay khi bước chân khỏi ngôi quán quen, cô vẫn còn ngỡ là nỗi đau này sẽ cắt một vết thật sâu vào trái tim mình, đến độ, không còn cách nào gượng nổi, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Mọi kìm nén sẽ kết thúc, nước mắt sẽ không còn rào cản, cứ thế chảy tràn, để nói hết với thế giới, rằng, cô vừa mới thất tình. Nhưng lạ lùng là, tới tận bây giờ, đôi mắt cô vẫn hoàn toàn ráo hoảnh. Chỉ có cảm giác mơ hồ xâm chiếm, nửa nhẹ nhõm, nửa đớn đau, bàng bạc như một màn khói. 

Nhưng vết cắt, thì hình như có thật. Cô vẫn thấy ngực trái mình nhói buốt, từng cơn. Lúc này, cô lại đột nhiên thấy mình thực sự cần, vòng tay mạnh mẽ và ấm áp vừa đủ đó, biết là bao. 

Hai giờ trước, Du Miên cà phê. 

Quán vẫn vậy, như bao lần. Chỉ có lòng người đã khác, và luôn sẽ khác khi dừng chân. 

- Anh xin lỗi! Nhưng thực sự, anh nhận ra đó không phải là tình yêu… 

- Em hiểu, anh đã ngộ nhận đến nửa năm. 

- Anh xin lỗi… 

- Lỗi của em chứ, vì khiến anh mất đến từng ấy thời gian! 

- Em đừng nói như thế… 

- Vậy em nên nói thế nào, cho hợp cảnh bạn trai chia tay sau hơn sáu tháng quen nhau với lý do đó-không-phải-tình-yêu? 

- Anh… 

- Em không sao đâu, đừng lo. Anh thì cố hạnh phúc nhé, với đúng tình yêu của mình! 

- Em… chắc chắn sẽ hạnh phúc, với một người tốt hơn anh! 

- Em cũng nghĩ vậy! – Cô ngước nhìn vạt xanh mềm ngoài khung kính, lác đác đôi tia nắng chiều bừng lên lấp lánh. Trời vẫn xanh ngời. 

Ba ngày trước, quán kem Iro. 

- Thật đó, bạn mình ở gần nhà anh Nguyên mà. Nghe nói dạo này anh ta thường xuyên đưa cô nàng về nhà! 

- Vậy à? 

- Bạn trai lén lút quan hệ với một cô gái khác sau lưng mình, mà sao bồ phản ứng dửng dưng thế nhỉ? 

- Bồ không phải người đầu tiên nói với mình đâu! 

Cô điềm nhiên, cho một muỗng kem dừa mát lạnh và ngọt lịm vào miệng, rồi xuýt xoa "Ngon quá!". Chính cô cũng đang tự ngạc nhiên, lần thứ hai nghe chuyện Nguyên có tình nhân khác, nhưng trong cô, không hề có bất kỳ cảm xúc nào, lẽ ra phải-là-như-thế trong trạng huống này. 

- Rồi bồ tính sao? 

- Mình nghĩ, anh ta mới là người cần phải tính toán chứ! Mai Anh không phải tuýp người chấp nhận chia sẻ niềm vui với người khác đâu, nhất là khi niềm vui đó, lại là một gã đàn ông. 

Năm ngày trước, tin nhắn điện thoại. 

"Mình và anh Nguyên đã có quan hệ với nhau hơn hai tháng nay, chắc Linh không biết đâu! Mình chỉ muốn nói: Tụi mình yêu nhau thật sự, và mình không thể sống thiếu anh ấy. Linh có thể nhường anh ấy cho mình không?" 

Cô nhấn delete không cần suy nghĩ. Đóng phim sao? Những dòng tin vớ vẩn này, không thích hợp nằm trong máy của cô. Thứ không thích hợp, thì phải xóa bỏ thôi! 

Tám ngày trước, văn phòng công ty. 

Vừa đến cửa phòng làm việc, cô đã nghe chị em xôn xao: 

- Xem kìa Linh, có ai tặng em nguyên giỏ loa kèn trắng luôn, đẹp tuyệt vời! 

- Chắc "anh ấy" của chị Linh chứ ai, sao mà lãng mạn thế không biết… 

Cô chỉ mỉm cười đáp lễ, rồi bước về bàn mình. Quả thật, giỏ hoa rất đẹp. Cô đặc biệt không thích được tặng hoa, ngoại trừ nếu đó là loa kèn trắng. Không hiểu sao, cô đặc biệt yêu thích loài hoa này vô cùng, và, không phải ai cũng biết được điều này, kể cả Nguyên. 

Mở tấm thiệp nhỏ đính kèm, in vào mắt cô là những dòng chữ viết vội, nhưng cũng đủ để nhận biết chủ nhân: "Biết là làm thế này, hơi… sến và ngô nghê, nhưng vẫn hy vọng Linh sẽ thích! Và mong Linh hiểu, mình hoàn toàn nghiêm túc về những gì đã nói đêm qua. Hãy cứ để mình được đi bên cạnh, và chờ đợi. Chúc Linh ngày làm việc thật vui! Thương." 

Chín ngày trước, điện thoại lúc 10 giờ đêm. 

- Có việc gì mà gọi cho mình giờ này? 

- Mình có chuyện muốn nói với Linh… 

- Mình nghe đây… – Giọng điệu này, cách xưng hô, Linh thấy thật quen. Giống như một đêm tháng 12, của hai năm trước. 

- Mình… đã suy nghĩ rất nhiều suốt mấy ngày qua. Mình xin lỗi Linh, mình sẽ không thể giữ lời hứa với Linh được nữa… Mình cũng đã không còn nhớ hay cần đến lời hẹn hai năm trước nữa, Linh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. 

- Mình… không hiểu…? 

- Từ ngày mai, mình sẽ chính thức theo đuổi Linh, lần nữa, và sẽ không dễ dàng từ bỏ, như trước đây. 

- … 

- Mình xin lỗi, vì biết Linh đang hạnh phúc, nhưng vẫn xen vào cuộc đời riêng của Linh, dù mình không hề muốn mang đến bất kỳ rắc rối nào. Nhưng, đơn giản chỉ là, mình đang cố tìm lấy một cơ hội… Mình muốn tự tay, giành lấy tình yêu từ người con gái mình thực sự yêu, không hề sai khác suốt mấy năm qua. Hãy để mình bắt đầu… 

Nửa tháng trước, ga quốc tế sân bay Tân Sơn Nhất. 

- Cho mình ôm cậu một cái chứ? – Khôi nháy mắt tinh nghịch. 

- Lẽ nào mình nỡ từ chối người bạn thân sau hai năm không gặp? – Cô cười hiền. Vòng tay của Khôi vẫn thế, mạnh mẽ, và ấm áp vừa đủ. 

- Về luôn đúng không? 

- Dĩ nhiên rồi, thực lòng thì, đã bao giờ mình muốn rời khỏi nơi này đâu… 

- Hai năm, mà số e-mail đếm trên đầu ngón tay, cũng chẳng bao nhiêu cuộc điện thoại, cậu "bận rộn" đến thế sao? – Cô nói giọng hờn trách. 

- Thì… mình không muốn ai đó phải bận tâm quá nhiều… 

Im lặng. Ánh đèn vàng trượt dài ngoài kính xe taxi, hắt lên một khoảng sáng đủ để cô nhìn kỹ hơn khuôn mặt Khôi. Vẫn thế, nét lặng lẽ, sự hiền từ vẫn ở đó. Và đôi mắt, vẫn vời vợi, như ngày cũ. 

- Cậu bao giờ cưới? 

- À, bọn này mới quen nhau nửa năm, chưa đâu vào đâu mà, cưới xin gì! 

- Hai người hạnh phúc chứ? Anh ta chắc là tốt với cậu lắm.. 

- Ừ, tụi mình hạnh phúc. Nguyên cũng rất biết cách chăm sóc mình. – Cô né ánh mắt Khôi, nhìn ra phía ngoài. Xe đã gần về đến nhà cậu. 

- Vậy là lời hẹn đó, chắc khó được thực hiện rồi, Linh nhỉ?! – Cậu cười buồn. 

Hai năm trước, công viên 30/4. 

Làm bạn thân, gắn bó với nhau suốt mấy năm, chia sẻ buồn vui, gần như mọi thứ, cô không thể nghĩ rằng đến một ngày, Khôi lại đặt mình vào tình trạng khó xử này. Bằng một lời yêu. 

Trong cô đang là lẫn lộn, hàng loạt những phức cảm không thể giải thích nổi thành câu từ rành mạch. Cô luôn yêu quý Khôi, thấy an toàn, thoải mái và được là chính mình nhiều nhất khi ở bên cậu. Nhưng để trở thành người yêu, cô thấy mình không xứng đáng, và không thể nào là một nửa thích hợp dành cho cậu. 

Cô phóng khoáng, tự do yêu đương, không thích bất kỳ ràng buộc nào. Trải kha khá mối tình, cô vẫn tin rằng, cô chỉ đang là một kẻ dạo chơi, phải qua nhiều những tạm thời, ảo tưởng, thì mới tìm thấy bến bờ hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình. Còn Khôi thì khác hẳn, chung thủy, giàu lòng tin vào tình yêu, thích những giá trị bền vững. Là người đàn ông của gia đình, của yêu và cưới. Ngay thời điểm này, cô không thể ở yên trong ngôi nhà của cậu, cũng như không thể buộc cậu cùng lang thang vô định như mình. Hạnh phúc của cậu, chắc phải là với một cô gái khác, khác cô. 

- Hai năm nữa, khi cậu xong khóa tu nghiệp trở về, nếu mình đang không có mối quan hệ tình cảm chính thức nào, mình sẽ cho chúng ta cơ hội để bắt đầu. Còn nếu khi đó, mình đang hạnh phúc… 

- Mình hứa, sẽ không xen vào cuộc sống riêng của cậu. Sẽ trở về đúng vị trí của mình, bạn thân, bên cạnh và chúc phúc cho cậu. – Khôi mỉm cười, thật dịu dàng, mà thấy sao buồn rười rượi. 

- Ừ… Bao giờ cậu đi? 

- Tuần sau… Chắc ngày tớ về, cũng tầm thời gian này… 

- Vậy hẹn cậu, tháng 12, hai năm nữa…

Chín giờ hai mươi phút, phòng ngủ. 

Cô choàng tỉnh, sau một giấc mệt mỏi từ chiều, ngay khi vừa về đến nhà. Hình như trong cơn chập choạng, bao nhiêu quá vãng bỗng nhiên trôi qua như một thước phim chiếu chậm. 

Tin nhắn đến, của cậu. Vài dòng text vô cảm trên màn hình điện thoại di động, không ngờ, vẫn có thể làm cho một trái tim thấy ấm áp hơn, vì biết bên mình, vẫn còn ít nhất một trái tim khác. Cô vội vã soạn tin, rồi nhấn reply. 

“Không biết đã quá muộn hay chưa, nếu em nói là, em muốn được bắt đầu, cùng anh…?”

---

* Viết xong 11/11/2010, "mì ăn liền" cho CNMS tháng 12/2010.
** Được inspire đôi chút từ bản tình ca dễ thương này: http://mp3.zing.vn/bai-hat/lucky-jason-mraz-colbie-caillat/zwzawa70.html


Monday, December 2, 2013

Something about December


Đã là Mười Hai. 

Mấy nay lại nghe album Winter Songs của Ronan, như thời điểm này các năm trước. Sáng dù có nắng trong thì vẫn vướng vất từng cơn gió se se, lành lạnh. Thời tiết đẹp như những ngày cận xuân. Mỗi đêm thỉnh thoảng lại giở từng trang ngẫu nhiên của Bốn mùa, trời và đất để đọc, rồi nằm xem vu vơ những vụn vặt trên mạng. Vẫn thức khuya, yêu giấc ngủ, và chán ngán việc đi làm. Những vô vọng của Mười Một dường có đôi chút vơi đi, nhưng cảm giác cô đơn và lạc lõng thì vẫn còn ở lại. 

...

Nhìn ra xung quanh thấy đủ màu tâm trạng. Nhưng tựu trung, rõ ràng nhất, chiếm đa số, vẫn là những nôn nao quen thuộc trong mùa chờ ấm, nỗi trông đợi Giáng Sinh và niềm hy vọng cho năm mới đã rất gần. Dù là ai, như thế nào, thì có vẻ đều đang dọn lòng, nhìn ngắm lần nữa Hai Không Mười Ba của mỗi người, và tự gieo những hạt mầm mới cho Hai Không Mười Bốn. 

Chắc mình cũng nên như thế. 

...

Hôm trước đọc phải một đoạn kết buồn, làm hẫng cả đêm. Tôi không biết người ta phải can đảm và mạnh mẽ đến độ nào, mới có thể dám buông tay để mặc một thứ quý giá trượt ra khỏi đời mình?! 

Rõ là sức chịu đựng của bản thân hiện rất tệ, chỉ một đả kích phi thực cũng đủ nhấn chìm. Thế nên, chỉ muốn chọn đọc/xem những gì nhẹ nhàng và dễ chịu, vẫn là happy ending thì hơn. Vì, chẳng phải đời đã quá đủ bad ending rồi còn gì? 

...

Nhắc về bad ending lại nhớ tin sốc hôm qua: Paul Walker qua đời vì tai nạn ở tuổi 40. Tôi đọc được tin này khi người vẫn còn lơ mơ vì ngủ nướng đến quá trưa, và nó đã khiến tôi bàng hoàng tỉnh lạnh. Cuộc đời vốn dĩ thế đấy, nhiều bất trắc và khó lường. Con người thì mỏng manh. Có thể vừa mới nói cười với nhau ngay lúc này, nhưng chỉ quay lưng một khoảng rất ngắn thì người đã đi mất, mãi mãi. 

Vậy thì, cớ sao cứ phải nghiệt ngã với nhau, khi ta còn ở đây? 

...

Thực sự những ngày này, muốn viết mỗi ngày. Nghĩ gì viết đó, lơ ngơ lảm nhảm vậy thôi. Như từng nói, theo kiểu của Luberin. Nhưng không làm được. Thôi kệ, cũng chả ép mình. Dù sao, khi cần, vẫn còn có thể trút ra bằng câu chữ, đã đủ rồi. 

...

Tặng bản thân một lời cuối: "The seasons always change, and life will find a way...". 

Xin chào Mười Hai!

...


* hình chụp ở La Maison Coffee & Gallery đêm qua.
** tựa là một bài hát của Christina Perri.