Saturday, December 18, 2010

Thì cứ buồn đi


Cứ cuối những khoảng vui dường như đã đủ, thì ta lại bắt gặp nỗi buồn. Vẫn ở đó.

Thì cứ buồn đi, như bao lần. 

Vì biết là có dài đến mấy đi chăng nữa, cũng sẽ không thể nào buồn cho hết. 

Mà đã thân quen lắm, nên mấy khi vắng buồn, chỉ có vui hình như thấy cũng không là trọn vẹn. Đời nó thiếu một ít để tròn đời. Kiểu như ăn tô phở ngon mà không vị ngò gai đâm ra thấy hơi lạc lõng, đại loại thế.

Còn buồn được, gặp vui mới thấy quý. Sau vui thì buồn đôi giọt cũng hay ho, như cho thêm chút cà phê ly sữa tươi mới càng lựng hương và đậm đà.

Nói chung lại, buồn thực ra không xấu như con người ta vẫn hay lầm tưởng. Cái xấu chính là con người ta quá nhiều khi không biết kiểm soát những cơn buồn của mình cho xứng đáng, cho đúng lúc.

Vậy nên, cũng không cần thiết phải học cách không buồn. 

...

Thì cứ buồn đi, như bao lần. 

Rồi lại thôi...


Tuesday, December 14, 2010

Một sớm mai nào



Một sớm mai nào ra vườn, cậu ngỡ ngàng bắt gặp chậu cây ấy đã nở hoa.

Nó tên là Hoa Tàn.

...

Cậu lặng nhìn một lúc rồi tỉ mẩn bứng nó ra khỏi chậu, chôn trở lại góc vườn.

Giữa lòng chậu, khoảng đất lõm xuống như miệng cười.

...

Có lẽ cái chậu đã sẵn sàng cho một cây hoa khác.

Hoặc không cây hoa nào.

...


Wednesday, December 8, 2010

Mio đã trở về



1. Mio chạy mê mải, bỏ lại phía sau ngôi nhà u ám với những tiếng la thét như từng mảnh vỡ thủy tinh cứa vào màn đêm. Trên cao, bầu trời đen kịt oằn mình trong gió thốc, lác đác mấy vì sao cô lẻ đang run rẩy.

Khu rừng đầy bóng tối mở rộng vòng tay cuốn lấy những bước chân cô, nhưng Mio tuyệt nhiên không hề cảm thấy sợ hãi. Mặc cho vô số đá sỏi, gai nhọn cưỡng đoạt từng dòng máu tươi từ đôi chân trần, cô vẫn tiếp tục lao mình về phía trước tựa con thiêu thân chỉ có một lẽ sống duy nhất là hiến thân cho ánh điện.Cô biết, nơi tận cùng khu rừng này sẽ là sự giải thoát. Bước qua Cổng Vòm Cây, cô sẽ được trở về với kiếp sống mà cô đã từng ngu ngốc từ bỏ.

2. Trái tim đập liên hồi những nhịp trúc trắc, hơi thở dồn dập ngày càng nặng nhọc, nhưng Mio không ngừng lại. Giờ cô đã đi sâu hơn vào lòng khu rừng.Những thân cây ngàn năm tuổi xào xạc tán lá thành những thanh âm nghe như có giai điệu. Không hiểu vì sao, nó lại gợi cô nhớ đến bản nhạc tay hát rong đã chơi say sưa trong buổi chiều thu ngày ấy, khi mà cuộc đời Mio hoàn toàn đảo lộn vì ánh mắt biết nói, nụ cười như nắng reo của Hans bên bờ hồ ven rừng. Ký ức mỏng mảnh như khói nhưng lại cắt vào lòng cô thêm một vết đau buốt.

3. Cô đã mạo hiểm đánh đổi số mệnh bản thân chỉ để mong được mãi ấm áp trong ánh mắt và nụ cười anh. Nhưng rồi, khi đã gần cạnh bên, cô mới biết ra mình cũng chỉ là một trong vô số những người con gái vui vài đêm tình cùng Hans.

Dù vậy, cô vẫn hết lòng tin vào những lời yêu đương nồng nàn của anh, rằng duy nhất cô là người chiếm giữ trọn vẹn trái tim anh. Sau khi được Hans cầu hôn, cô càng vững tin là với tình yêu chân thật của mình, cô có thể cảm hóa được anh, để từ đây, anh sẽ mãi thuộc về riêng mình cô thôi. Nhưng đáp lại, tất cả chỉ có lừa dối, bội phản và sự tủi phận ê chề khi hằng đêm cô vẫn phải đau đớn nhìn anh đưa từng ả nhân tình nũng nịu trong vòng tay cùng vui hoan lạc ngay chính trong căn phòng của vợ chồng cô.

4. Bất kỳ điều gì của con người đều có giới hạn, đến đêm nay – cô cũng đã không còn nhớ là đêm thứ bao nhiêu cô phải bó mình trong bếp cố bịt tai lại để không phải nghe những tiếng rên rỉ của anh và nhân tình – thì Mio không còn chịu đựng nổi nữa. Vô thức, cô chụp lấy con dao bén nhọn trên kệ bếp rồi tiến thẳng vào phòng ngủ.

Cô đi như ngủ mê. Trong đầu cô bấy giờ chỉ có tiếng nói văng vẳng đang lặp đi lặp lại như một đoạn điệp khúc bất tận: “Tôi không muốn chịu đựng thêm nữa, tôi không muốn chịu đựng thêm nữa…!” .

Đến khi giật mình tỉnh thức bởi tiếng thét thê thiết của ả tóc vàng đang run rẩy ôm lấy khuôn ngực còn lem luốt vết tình co mình nơi góc giường, thì cô vẫn thấy mình đang đâm liên tục không ngừng những nhát dao mạnh mẽ vào tấm lưng trần của Hans, làm máu bắn lên như từng đợt pháo hoa đêm Giáng Sinh. Cô hoảng hốt, quăng dao và cắm đầu chạy ra khỏi cửa.

5. Cổng Vòm Cây bắt đầu dần hiện ra ở cuối khu rừng. Trong làn sương mờ đục, trông xa nó tựa như dáng người đang dang tay đón chào những kẻ lỡ bước.

Càng đến gần, Mio càng thấy tim mình quặn thắt. Cũng chính nơi này, cô đã quyết định bắt đầu một cuộc đời mới để có thể đến bên Hans, quay lưng với tất cả vì một người – mà giờ đây, cô mới nhận ra là người đó chỉ toàn mang lại cho cô tổn thương, đau đớn. Hóa ra cuộc sống này là thế, luôn có những lựa chọn đã sai lầm ngay từ phút ban đầu nhưng mãi đến khi cận kề kết thúc thì con người ta mới vỡ lẽ ra.

Nhưng còn may, số phận cũng không khắc nghiệt đến tận cùng, Mio vẫn có cơ hội để quay trở lại, chấm dứt chuỗi ngày tháng xáo trộn. Bước qua cánh cổng này, cô sẽ lại là cô của thuở không lo nghĩ, chỉ biết thong dong nhấm nháp từng quãng dài rong chơi vô tận. Và Hans, chỉ còn là một sợi tơ quá vãng giăng mắc ở một góc khuất nào đó trong miền tâm trí rồi sẽ sạch không, mà cô kiên quyết dặn mình không bao giờ vướng phải một lần nữa.

6. Mio đi gần hơn đến cánh cổng, run run cho tay vào túi áo khoác lần tìm “chìa khóa”. Cô sững người, nó đâu mất rồi?

Cô cởi áo khoác, rồi dốc ngược từng bên túi một, vẫn không hề thấy. Có lẽ cô đã đánh rơi nó trong lúc hoảng loạn bỏ chạy, nhưng khu rừng rộng lớn và tối tăm thế này, làm sao có thể tìm lại được?

Tuyệt vọng, Mio ngồi sụp xuống nền đất ẩm ướt với những lá khô mục ruỗng và lác đác những bụi cỏ rậm rì một màu đen quánh. Không có “chìa khóa”, không thể nào mở Cổng Vòm Cây, cũng có nghĩa là cô không thể trở về.Lẽ nào, cô thực sự đang phải trả giá cho lựa chọn sai lầm ngày đó của mình?

7. Một tiếng mèo kêu xé toạc khoảng im lặng, cô giật mình quay lại. Không biết từ đâu, một con mèo có bộ lông tím thẫm lấp lánh thứ ánh sáng kỳ quái và đôi mắt đỏ biếc như màu ngọc bích xuất hiện ngay trước cánh cổng và đang chậm rãi tiến dần về phía Mio. Rồi nó đột ngột cất tiếng với cái giọng méo mó không giống với bất kỳ con người nào:

- Đánh mất chìa khóa rồi hả Mio? Làm người bao lâu mà vẫn vụng về như thế!

- Vio, con xin bà hãy giúp con trở về…

- Chẳng phải cô đã hết lòng tin tưởng rằng mình có thể trở thành một con người hạnh phúc với tình yêu đích thực, thậm chí chấp nhận từ bỏ kiếp linh miêu bất tử đó sao?

- Con biết mình sai rồi. Giờ con chỉ muốn được tự do như xưa, không màng đến hỉ nộ ái ố của con người nữa…

Vio không nói thêm một lời, chỉ lẳng lặng thả chiếc nhẫn có gắn viên đá hình mắt mèo màu vàng đục vào tay Mio. Cô mừng đến rơi nước mắt. Chiếc nhẫn này, chính là “chìa khóa”.

8. Cô đứng dậy, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa bàn tay phải, rồi bước đến sát cánh cổng. Cô nắm chặt tay lại và xoay viên đá hình mắt mèo về phía khoảng không đang trộn lẫn sương mờ và bóng tối của Cổng Vòm Cây. Một tia sáng màu vàng sẫm phát ra, chiếu thẳng vào giữa cổng và làm bùng lên vùng ánh sáng lóa mắt. 

Vio điềm nhiên sải bước rồi biến mất trong vùng sáng. Mio vội vã theo sau.

[Jera Le - 07/09/10]


---

* Liệu mình có được may mắn như thế?

Thursday, December 2, 2010

Ngơ ngác 12


Tháng 12 về, nhanh đến lòng người ngơ ngác, mới đó lại đã tàn năm.

Bao buồn vui của ngày hôm nay, mới đó đã trở thành ngày hôm qua tự bao giờ, xa ngái. Bao trông đợi của ngày mai, rồi bỗng trở thành ngày hôm nay lúc nào không hay, chạm tay còn thấy ngỡ ngàng.

...

Lại sắp qua thêm một năm, được - mất, may - rủi, bại - thành cũng đã cuốn bay theo gió ngày tháng. Còn sót lại, vẫn như bao lần, là chính ta, với những bản thể cũ kỹ đến đáng thương. Và càng lúc càng mục ruỗng hết những tin yêu, vì cơn ức chế bất diệt, sự tủi hổ thân phận mạnh mẽ tựa thứ khuẩn độc hại không ngừng sinh sôi. 

Thậm chí có đôi lúc, ta đã từng nghĩ đến một cuộc đời khác, khi mà cảm thấy dường như đang bị chôn sống trong cuộc đời chật hẹp này. (Nơi mà có nhiều ước mơ chưa ra đời đã chết. Có những điều mãi chỉ là viển vông.) Nhưng liệu cuộc đời nơi đó, có vui hơn không?

Không ai có thể biết. 

...

Tháng 12, cuối năm. Tự mình nhận thức rõ ràng là sẽ còn rất nhiều phức cảm đan xen phía trước, nhưng thấy may mắn làm sao khi nhận ra, trong lòng ta náo nức vẫn còn. Cho cuộc đời này.

Vẫn đợi mùa sau, vẫn thương những nụ cười, vẫn trông ngóng những chuyến đi. Vẫn muốn yêu mình, vẫn nôn nao hy vọng, vẫn cố đổi thay. 

Dù có đôi thứ lắng lại, vài thứ đã tan biến, nhưng nhiều thứ khác vẫn đang nẩy mầm. Vừa đủ, để tiếp tục trôi cùng, qua hết, chạm tay thêm những cột mốc (không đơn thuần chỉ là một con số 2011, 2012... hay đại loại thế).

...

Cố tin là vậy.


Thursday, November 18, 2010

Tự họa


vẽ mình bằng cánh gió 
tóc cuốn chiều thênh thang 
trôi về miền khuất lấp
mộng mơ thuở đá vàng

vẽ mình bằng vạt nắng
lấp lóa lời thơ ngây
ai ngờ là vội vã
giọt sương chết đầu ngày

vẽ mình bằng mưa xám
rớt giữa mùa lênh đênh
thấy thương tình bé dại
nụ hoa úa bên thềm

vẽ mình bằng đêm tối
đôi mắt màu rêu rong 
nhìn đời như hoang phế 
u mê rơi đắng lòng 

vẽ mình bằng ngày mới
bóng đổ dài xa xăm
nụ cười buông héo hắt
từng bước chân âm thầm

vẽ mình bằng sỏi đá
hát câu cũng cần nhau
đợi một mùa tình mới
trái tim sẽ xanh màu?

...


Sunday, November 7, 2010

Thật ra, điều gì cũng có thể thay đổi!


Càng trải qua nhiều chuyện, đối mặt với những lúc thành thật cùng chính mình, tôi đã phải thừa nhận là: Thật ra, điều gì cũng có thể thay đổi!

Từ những điều hết sức vặt vãnh mà rõ ràng như một món ăn quen, một mùi nước hoa ưa thích, một thói - tật nào đó; đến những thứ mơ hồ - hay luôn có vẻ mơ hồ hơn, như quan điểm, lý lẽ cá nhân, chuẩn mực sống, hết thảy đều có thể thay đổi. Dù cho khi bắt đầu, nó luôn được củng cố bằng sự khẳng định mạnh mẽ: "Chắn chắn với tôi phải là thế này, không thể là thế kia!", và niềm tin mù quáng đến mức nào đi nữa.

Vậy nên, có bất kỳ một điều gì đó, dù nhỏ bé hay lớn lao, xung quanh cuộc đời bạn đang thay đổi, thì đừng vì nó mà xáo động quá nhiều. 

Và dù, nhiều khi có những thứ thay đổi đến mức kinh ngạc là phủ định chính nó, thì thực ra, cũng không cần phải ngạc nhiên quá nhiều.

Cứ chấp nhận thôi.

...


Monday, November 1, 2010

Mùa phố choàng khăn


Trở về từ phố núi, ngỡ ngàng thấy Sài Gòn đã đang cuộn mình trong những cơn lạnh đẫm vị mùa đông. 

...

Gió bắt đầu thổi dạt những bàn tay có đôi tìm nhau để siết chặt hơn nữa. Những lẻ loi thì tự choàng lấy cho mình một chiếc khăn, và mơ ấm về gần. Những giấc ngủ không bao giờ thấy đủ, những nỗi nhớ dường như dài hơn. 

Được mùa khoác áo biếng lười, con người cứ thế thả mình, ôm ấp những nỗi niềm, níu sợi dây đời chậm lại vài nhịp trôi. Cứ thế mà thấy ngày nhẹ tênh, thấy lòng nhẹ tênh, hết thảy phiền muộn cũng chỉ là một vạt tóc rối khẽ lay trong gió chiều, sẽ qua trong chớp mắt. Loanh quanh giữa lòng phố mấy ngày này, thấy những nụ cười trong hơn một chút, những vai kề vai gần thêm một chút, chắc bởi, ai cũng ủ cho mình một chút tin như thế. 

Và như nhiều người gọi tên - mùa yêu - yêu thương lại có cớ xanh ngời hơn bao giờ. Vòng tay cũng biết cố níu hơi ấm đôi phút bên người. Trái tim cũng biết khẽ rung giai khúc vì ta cần nhau. Giữa những ánh mắt ngập ngừng, đâu đó có ngọn lửa vừa nhen. Ai bảo mùa đông không biết hát tình ca?

...

Dẫu cũng sớm thôi, người người sẽ lại vỗ về nhau ừ thì mùa đông đã qua, nhưng ngay bây giờ cần chi phải bận tâm. Phố còn choàng khăn, thì lòng còn nghêu ngao rằng chờ ấm, rằng tìm nhau, rằng mơ giấc bên người...


Tuesday, October 26, 2010

Thư của 25


1.

Cám ơn tất cả những lời chúc dưới mọi hình thức của tất cả những ai - ít hay nhiều - có quan tâm đến 25. Cho 25 nỗi vui vừa đủ, ấm áp vừa đủ, dẫu chẳng bận tâm lắm về ngày này.

2.

Cám ơn cuộc đời vì đã cho 25 có thể bình yên chạm đến cột mốc 25 của chính mình.

3.

25 không biết mình sẽ còn đi được tới đâu, bao xa, nên, chỉ đi thôi.

4.

25 tủi hổ về sự khốn nạn của mình, nên 25 không dám ước mơ viễn vông nữa. Chỉ là, có vài thứ, 25 không biết sẽ phải làm gì khác ngoài mơ ước viễn vông (???)

5.

25 đang phân vân: Sống vì người khác được, thì chắc cũng có thể chết vì người khác?

...


Thursday, October 7, 2010

Những đoạn viết vội


Thói quen mới gần đây: Những đoạn viết vội, rồi ném hết vào một file Word, để đó. 

Có đoạn, sau một thời gian lại giúp nhen lên đôi ba ý mới, hoàn chỉnh thành entry. Có đoạn, là bắt đầu một entry nào đó, nhưng thấy chán, bỏ viết lại mà del không nỡ. Có đoạn, trong đầu biểu viết, xong thấy cụt lủn, cũng chẳng muốn phí thời gian post như bài chỉn chu.

Giờ gom hết lại, để cho tag diary-lanman có thêm một dấu. Một dấu, nhưng nhắc nhớ nhiều ngày.

***

[19/09] Cho 28

Thực sự tôi đã tính sẽ phải là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật của 28, nhưng rồi tự thấy buồn cười với điều có vẻ hơi trẻ con mà tôi biết là vốn dĩ 28 cũng chả thiết câu nệ đó, nên thôi. Kế đến, tôi dự tính sẽ viết một entry dài để tỏ lòng, nói cho bằng hết những nghĩ suy về 28, để chúc 28 những điều ít nhiều tha thiết nhất, nhưng câu chữ cũng chẳng hiểu đi đâu mất. Sau cuối, tôi đang typing những câu chữ vơ vẩn thế này...

***

[22/09] Trăng buồn tênh...

.... vì trung thu một mình. Thèm mâm cỗ tự mình bày biện, cúng trước sân nhà. Thèm mùi khói nhang, thèm lắt lay nến trong gió lành lạnh, thèm chiếc bánh xẻ tư cho cả nhà.

Nhưng ngẫm lại, cũng tự nhún vai nói với mình: Ừ thì, cũng bình thường thôi!

***

[24/09] Đâu còn cánh hoa ngày cũ...

Nhiều khi trở về, miết bàn chân đã dày bụi tháng năm trên mảnh đất khu vườn đó, mới cảm thấy từng ngọn cỏ cũng đã úa phai. Những sắc màu cũng nhạt đi nhiều lắm. 

Có những cánh hoa ngày cũ, cũng đã không còn.

***

[27/09] ...

Lại lười, muốn trôi.

Về đâu đó, không còn ức chế.

Không cần nỗi buồn nữa, chỉ muốn vui thôi.

Hoặc một nơi nào đó thật xa, thật đẹp.

Cô đơn cũng được, có nhiều bàn tay để nắm cùng cũng được.

Chỉ cần được trôi thôi, khỏi chốn này.

***

[30/09] Hello tháng Mười!

Chào tháng của tôi!

Trông đợi vào "chuyến đi lớn" của tháng này. Chờ những lần đầu tiên, chờ những mùi vị mới, chờ những cảm xúc mới. Muốn tin là, sau khi thay đổi vị trí, đầu óc cũng vì thế mà ít nhiều, cũng được đổi thay.

Tháng của mình, nên muốn được yêu mình hơn chút nữa. Mà những dấm dớ, vẫn còn đầy. Nên, càng phải cố yêu mình, càng phải cố yêu mình...

***

[02/10] ...

Bệnh, lại thèm đủ thứ. Lại nhớ lung tung. Lại nghĩ vớ vẩn.

Vài thứ vẫn trốn tránh, tự đẩy mình sống dở chết dở, nên chẳng muốn màng nữa. Nhưng vẫn than trời trách đất, sao không thể vứt quách cho xong. 

***

[04/10] dư buồn, nên cứ vui

Muốn nói với bạn, là bạn đã dư buồn rồi, nên hãy chọn niềm vui đi. Hãy can đảm mà đối diện, một lần thôi, rồi có buông tay cũng không quá tiếc nuối. Nhưng biết không thể nói được với bạn, chỉ mong bạn tự đi tiếp theo cách của chính bạn, nhưng đừng chối bỏ mà tự hành hạ trái tim mình. Thừa nhận, rồi mặc kệ nó ra sao - coi vậy mà với nhiều người, khó vô cùng!

Thấy mình may. Tính ra cũng tự an ủi được mình. 

"Hôm nay ta cứ vui, chắc đâu ngày mai vẫn thế..." Có hôm nay còn hơn không có ngày nào.

***

[07/10] Buông - Nắm

Muốn buông... nguồn cơn sự ức chế ám ảnh thường trực của mình. 

Muốn nắm... một bàn tay, vài cơ hội, đôi điều viễn vông. 

Có thứ lại nhiều lúc muốn buông, lắm khi lại muốn cứ nắm. 

Thứ đó ở trong lòng.

***




Thursday, September 30, 2010

Nếu đã không thể làm bất cứ điều gì khác...



(hay Không duyên - số 2)

Nếu đã thực sự không còn tìm thấy nhau trong giấc mơ
thì hãy trả lại những ngày bình yên 
như chưa bắt đầu và chưa bao giờ có kết thúc
để mỗi nhịp đời qua thôi không còn những đớn đau, day dứt
trả cho nhau tự do 
để vẽ tiếp những giấc mơ khác riêng mình...

Nếu đã không thể lựa chọn 
duy nhất trong trái tim chỉ một bóng hình
thì hãy cứ quay lưng ra đi 
không cần phải ngoái đầu giả vờ nuối tiếc
khoảng cách vốn đã hằn sâu khi ý niệm về tình yêu giữa hai người khác biệt
chứ không phải mới được tạo thành sau một lời chia tay!

Nếu đã chẳng còn chút luyến lưu bao nhiêu ký ức năm tháng dài
thì hãy ngẩng đầu đón ban mai xem như mình vừa qua một cơn mộng
cứ quên hết như chưa từng 
và tiếp tục thả mình vào cuộc đời dài rộng
bộn bề kiếp sống này 
mấy ai còn biết nhớ chuyện hôm qua?

Nếu trái tim đã thôi chung nhịp đập những nỗi buồn vui thật thà
thì xin đừng trói nhau bằng chút tình ban ơn 
và ngụy biện đó là duyên số
buông tay giữa con đường 
để chọn lấy sự khởi đầu mới không còn đau khổ
hãy can đảm một lần thử nếm mùi hạnh phúc của sự cô đơn!

Nếu đã đi qua hết bao cay đắng ngọt bùi, thương nhớ giận hờn
mà vẫn không thể nắm tay nhau về cùng xây ngôi nhà hạnh phúc
thì cũng đừng ngại ngần 
tha thứ cho nhau bằng những lời cầu chúc
cho mỗi cuộc đời sẽ sớm quên đi cuộc đời còn lại
và tìm thấy chân trời riêng...

Nếu số phận đã an bày cho chúng ta gặp nhau trong một quãng đời 
như hai kẻ không duyên
và khi mọi thứ đã qua, con đường chung bắt đầu chia về hai hướng
thì hãy cứ nói hết một lần những nỗi lòng, những hoài nghi, những uất nghẹn bấy lâu chôn kín
để trao nhau nụ cười an lòng mà bước đi tiếp
đến mai sau...

Nếu đã không thể làm bất cứ điều gì khác
ngoài
xa nhau...
thì xin hãy một lần thôi tin rằng
cuộc đời này không có gì là mãi mãi
có hợp mới có tan
có gần gũi yêu thương mới có biệt ly xa ngái
nên không cùng nhau đi suốt một đời đâu thực sự quá trái ngang?



* cảm hứng khi đọc Nói cho hết một lần - Nguyễn Phong Việt.


Tuesday, September 28, 2010

Lựa chọn


Anh quay lại ngôi quán nhỏ ấy vào một sáng thứ bảy trời trong. Quán vẫn thế, giản dị với tông màu trắng chủ đạo, từ bàn ghế, bình hoa, kệ trang trí, đến cả ly tách, luôn mang đến cảm giác dịu dàng và ấm áp.

Chọn góc quen thuộc cạnh khung cửa sổ có mấy nhành dây leo xanh rì uốn lượn, anh để mình thư giãn hoàn toàn với mùi cà phê sữa thơm lừng và quyển sách ưa thích luôn bỏ sẵn trong túi để dành nhâm nhi cho những lúc thế này. Buổi sáng cứ thế trôi, yên ắng và dễ chịu.

Anh ngước mắt lên nhìn chiếc đồng hồ hình hoa mặt trời trên tường, còn đến những ba tiếng.

***

Cô cố gắng làm nhanh mọi việc nhất có thể, nhưng sự tập trung đôi lúc lại bị gián đoạn bởi những ý nghĩ không thể kiểm soát được.

Đã hai năm nay, thứ bảy nào cô cũng phải bó mình trong không gian kín bưng của văn phòng nửa ngày, nhưng lạ kỳ là sáng nay, cô lại cảm thấy khó chịu vì điều lẽ ra đã là quá quen thuộc đó.

Mấy nhành thạch thảo nghiêng mình trong chiếc lọ gốm nhỏ trên bàn, dường như cũng đang đung đưa thúc giục. Cô mở điện thoại xem giờ, và lại để mình mất một khắc dừng lại với nụ cười trên màn hình.

***

Quán dần đông khách hơn. Những giai điệu yêu đời với tiếng hát Jason Mraz bắt đầu vang lên nhè nhẹ.

Anh kẹp ngón tay mình giữa hai trang sách, tạm dừng đọc để thả ánh nhìn của mình ra ngoài cửa sổ. Nắng bắt đầu nhuộm vẻ óng ánh cho hàng cây, con đường.

Một đôi tình nhân bước vào quán, rồi đến chiếc bàn đôi – có lẽ chỗ họ hay ngồi. Vẻ mặt cả hai có điều gì u buồn, khác hẳn với buổi sáng tươi tắn trong ngôi quán nhỏ.

- Cho một cà phê và một sữa tươi không đường.

Sữa tươi không đường, thì ra cũng có người cùng sở thích với cô.

- Em… đã quyết định rồi!

- Mình uống nước xong đã, rồi hãy nói, được không em?

- Anh Minh quá tốt, mà hai bên nhà cũng biết nhau hết rồi, em không thể làm tổn thương mọi người. Hơn nữa, còn danh dự của gia đình…

Anh mở lại quyển sách, nhưng tâm trí thì lại hướng theo câu chuyện của đôi tình nhân tự lúc nào.

- Còn anh thì sao?

- Em xin lỗi, đã biết trước rồi sẽ thế này, lẽ ra… mình không nên quen nhau…

Dù cho biết trước kết cục, nhưng có thể khác sao, một khi đã yêu?

- Anh biết… ngày này rồi cũng đến. Nhưng, anh vẫn cứ hy vọng…

- Em xin lỗi…

Vậy là cô gái đã có quyết định, đau đớn cho cả hai. Lẽ nào trong tình cảnh như thế, thực sự không thể có một lựa chọn khác?

- Chừng nào… em… cưới?

- Dạ, khoảng hai tháng nữa…

- Em phải thật hạnh phúc, hứa với anh đi?!

- Em sẽ hạnh phúc, và anh cũng phải như thế!

Họ sẽ hạnh phúc khi không có người kia bên cạnh, có thể sao?

Anh mở túi, lấy tai nghe ra rồi cắm vào điện thoại, mở playlist trong máy, chỉnh tiếng thật lớn rồi đeo vào tai. Anh không muốn nghe thêm gì nữa.

***

Tranh thủ chờ bên sản xuất đưa hàng mẫu, cô với mấy chị bạn đồng nghiệp ngồi nhấm nháp hộp Chocopie cho đỡ đói. Mấy câu chuyện phiếm cũng bắt đầu rôm rả.

- Biết gì không, nhỏ Nguyệt bên hành chánh á, chuẩn bị cưới rồi đấy!

- Vậy sao? Lấy ông Khoa hả?

- Không, chồng nó là phó giám đốc công ty xây dựng, nghe đâu mới đi tu nghiệp bên Nhật về.

- Trời, thấy nó với ông Khoa yêu nhau cũng cả năm nay rồi còn gì…

- Thì lúc chàng đi vắng, nàng ở nhà cô đơn nên tìm nơi nương tựa tạm thời. Chứ nàng liệu hết cả, chỉ có lấy chàng thì mới ổn định tương lai thôi!

- Tội nghiệp ông Khoa quá!

- Đã biết nhỏ này có chồng hứa hôn mà còn lao đầu vào, thì giờ ráng chịu! Thằng Khoa sao so nổi với người ta. Mấy cô ấy, cũng phải nên chọn lựa sáng suốt…

Cô chỉ ngồi nghe, rồi cười trừ, chứ chẳng muốn tham gia câu chuyện. Có điều, không phải là nó không gợi trong cô đôi suy nghĩ…

***

Đôi tình nhân, giờ thì phải gọi đã từng là tình nhân mới đúng, đã rời quán. Anh bỏ hẳn quyển sách xuống, rồi ngả đầu ra lưng ghế, để mình lặng im với những xáo trộn của nhớ, yêu, mong chờ, nghi ngại.

Cũng tại góc quán này, gần hai năm về trước, là cuộc hẹn đầu tiên của anh với cô. Ngày đó, chính anh, phải chính anh, đã mạnh miệng khẳng định rằng, dù ngày mai cô sẽ về với người khác, thì anh chỉ cần được yêu cô lúc này thôi. Anh không quan tâm cả hai sẽ được yêu nhau trong bao lâu.

Rồi thì tháng ngày qua, anh hạnh phúc vô kể khi mỗi ngày được đón đưa, được cùng cô đi dạo phố những chiều nắng nhạt, ngồi bên nhau chia hơi ấm trong những đêm trở trời. Tất cả đã cho anh một quãng đời, ngắn thôi, nhưng anh tin là, mình sẽ còn nhớ lâu lắm, về sau.

Dần dà, càng yêu cô sâu hơn, anh càng mong muốn một cách ích kỷ, rằng thời gian bên nhau sẽ được kéo dài mãi mãi. Và, cầu mong sao, người bạn trai hứa hôn của cô sẽ định cư bên đó sau thời gian du học, không quay về, xóa hôn ước, để cô sẽ mãi là tình yêu duy nhất của anh. Những ý niệm, đôi khi làm anh thấy mình nhỏ nhen, và vô vọng.

***

Cuối cùng, Hoàng Quân cũng đã trở về. Ngày đón Quân ở phi trường, cô thấy lòng mình rối bời. Không hẳn là không có sự vui mừng khi gặp lại, nhưng nỗi lo lắng về anh lại lớn hơn bội phần.

Nhìn dáng người đã từng thân quen trước mặt, sao giờ đây, cô thấy Hoàng Quân thật xa lạ. Mới chỉ gần hai năm, mà quá nhiều thứ đã thay đổi. Cô biết, giờ đây, mình không còn là người bạn thanh mai trúc mã với Quân như ngày nào. Lòng cảm mến của cô đối với Quân vẫn vậy, nhưng, sự thực đáng buồn là, nó không phải tình yêu.

Tình yêu là gì, nếu không phải là những khoảng bạn cô đơn nhất, yếu lòng nhất sẽ vẫn thấy có một vòng tay ấm áp bên cạnh. Những lúc bạn mệt mỏi, chán chường, luôn có một bờ vai cho bạn ngả đầu. Khi vui sướng, hay khi buồn đau, cũng là khuôn mặt, nụ cười, hơi ấm đó làm bạn nghĩ đến đầu tiên. Mỗi ngả đường đã qua, mỗi góc phố thân quen, bất kỳ nơi nào, cũng gọi dậy trong bạn những hình ảnh như mới hôm qua của hai người. Những điều mà, cô chỉ cảm nhận được khi ở bên anh.

Nhưng, chồng tương lai của cô, không phải anh, mà là Hoàng Quân. Sự sắp đặt, của hai gia đình, từ khi cả hai vẫn đang còn học cấp ba. Sự sắp đặt, cô đã không còn mong muốn, nhưng, cũng không biết mình có thể làm gì khác?

***

Anh thở dài, rồi ngước nhìn đồng hồ. Nửa tiếng nữa đến giờ hẹn. Nửa tiếng nữa, anh sẽ được biết lựa chọn của cô.

Anh đã từng cố tin vào tình yêu của mình. Cố tin rằng, cô sẽ chọn cho cả hai một cơ hội, để vẽ tiếp những bức tranh tuyệt vời hơn cả hai năm đã qua. Nhưng giờ đây, càng gần đến thời khắc có câu trả lời, hoài nghi trong anh càng lớn dần.

Liệu họ, sẽ giống với đôi tình nhân khi nãy, trả mọi thứ, trở lại điểm ban đầu của nó? Hai con người, chỉ vô tình đi chung nhau một đoạn đường, rồi thì cũng đến lúc tạm biệt?

Cho dù cô quyết định ra sao, anh cũng không oán trách. Anh cũng sẽ như anh chàng kia, luôn thành tâm chúc phúc cho cô. Chứ anh biết phải thế nào đây, khi mà, ngay từ lúc chấp nhận yêu nhau, cả anh và cô đều đã biết trước sẽ đi đến kết cục này?

Con nắng sớm ngày bỗng biến đâu mất, ngoài kia, mưa bắt đầu buông…

***

Mưa bắt đầu lớn hơn khi cô chuẩn bị đi. Hình như, thời tiết cũng đang muốn cho cô thêm chút thời gian nấn ná.

"Có những quyết định không nên trì hoãn. Ngày hôm nay, bạn buộc phải có một lựa chọn khá khó khăn, liên quan đến tình cảm. Hãy quên đi những lo nghĩ, tự tin ở bản thân, và làm theo những gì trái tim bạn thực sự mách bảo. Đôi khi, câu trả lời lại đơn giản đến mức bạn không ngờ đấy!"

Nhớ lại đoạn horoscope vô tình đọc hồi sáng, cô nhấn điện thoại gọi taxi và bước vội ra cổng.

***

Phía ngoài khung cửa sổ, giờ chỉ còn một màu xám lạnh của mưa. Cô vừa nhắn tin đang trên taxi, sắp đến.

Anh cẩn thận dùng tấm card nhỏ đánh dấu trang, rồi gấp sách lại cho vào túi, cùng với tai nghe đã gỡ ra. Giờ quán đã chuyển qua mở những bài pop cũ, Micheal Learn To Rock đang chơi một bản tình rất quen.

"Nắm lấy bàn tay em, anh không sợ ngày mai sẽ tới, đứng cạnh bên nhau, ta sẽ mãi không bao giờ cô đơn…" *

Nếu chỉ đơn giản là như thế, anh chắc mình sẽ nắm chặt tay cô, không bao giờ buông.

***

Ngôi quán nhỏ màu trắng giản dị bắt đầu hiện rõ trong màn mưa. Mở cửa taxi, cô chạy vội vào cánh cửa gỗ có treo vòng hoa nhiều màu.

Anh ngồi đó, nơi góc quen thuộc. Nhìn thấy cô, ánh mắt dường lấp lánh hơn một chút, nhưng xen lẫn đôi chút hoang mang không khó nhận thấy. Anh không bao giờ là người giỏi che giấu cảm xúc, nhất là trước cô.

Trên bàn, anh đã gọi sẵn cho cô tách ca cao nóng, món cô thích uống nhất những khi trời mưa.

Cô bước đến, ngồi xuống sát cạnh anh, thay vì vào ghế đối diện.

Cô nhìn sâu vào anh, rồi vòng tay ôm chầm lấy. Giữ yên như thế một lúc, để cảm nhận cho hết sự ấm áp rất đỗi yêu thương này, cô mới thì thầm: "Em đã biết mình phải lựa chọn thế nào…"


---

* lời bài hát You took my heart away - MLTR.
** Truyện đăng trên CNMS tháng 09/2010.


Friday, September 24, 2010

Những điều bỏ quên


Lâu lâu, dành một khoảng ngắn ngẫm lại, tôi mới thấy mình bỏ quên nhiều thứ lâu đến nổi khi gặp lại, mới biết đã xa ngần ấy. Và không thể giấu lòng một chút ủy mị rất riêng, khi những điều bỏ quên nhắc tôi nhớ về cũng ngần ấy những nỗi niềm.

...

Như khi xem lại những tấm hình cũ trên trang của một người bạn, dẫu đã xem chúng khá nhiều lần, nhưng lúc nào, tôi cũng nguyên vẹn cảm giác đó. Là chân trần, bước vội vã trong khu vườn thanh xuân, ngắm nhìn quá vãng, nhận rõ phai phôi. "Thăm vườn xưa nhớ ra tàn mùa, đâu còn cành hoa hôm trước..." *

Như khi dạo qua góc phố năm nào, thấy ân hận vì đã bỏ quên cả một vòng tay, bỏ quên những nụ cười, để giờ đã trôi xa như một vầng mây lẻ bạn. Phương nào đó, với một cuộc đời riêng, chúng ta đã không còn có thể chạm vào nhau thêm lần nào nữa rồi nhỉ? Ừ thì, cũng bởi đã quên.

Như khi vô tình bắt gặp đâu đó những mẩu vui, những đoạn buồn của bè bạn đã-từng-gần, mới nhận ra mình cũng vui cùng, buồn chung rất thành thật, dù thì đã xa, đã không còn chia sẻ với nhau như trước. 

Như khi bỗng dưng nghe lại một chương trình radio quen, chỉ đơn giản thế mà cũng khiến tôi nhớ biết là bao những mảnh vụn ký ức năm tháng xưa. Một điệu tình quen cũng đủ cho những câu chuyện đủ màu tâm trạng, những hình ảnh ngỡ mới hôm nào ồ ạt kéo về, làm tôi không sao kiểm soát nổi nỗi phiền muộn hết sức vô cớ và lãng đãng của mình.

...

Nói chung, chỉ một món đồ bạn lỡ bỏ quên trong góc tủ lâu ngày, khi chạm lại, cũng đã gọi dậy mấy thoáng ngùi ngùi. Nói chi, là một phần thời gian mình, một phần đời mình.

Nên, dẫu bình thường hết sức hư đốn vì bỏ quên một cách bạc bẽo bao nhiêu thứ, lâu lâu tôi vẫn cố tìm một nẻo nhớ mà nương theo về. Để hội ngộ, để vỗ về, để được chính quá khứ của mình thứ tha...

...


* lời bài Có lúc - Quốc Bảo.