Friday, September 24, 2010

Những điều bỏ quên


Lâu lâu, dành một khoảng ngắn ngẫm lại, tôi mới thấy mình bỏ quên nhiều thứ lâu đến nổi khi gặp lại, mới biết đã xa ngần ấy. Và không thể giấu lòng một chút ủy mị rất riêng, khi những điều bỏ quên nhắc tôi nhớ về cũng ngần ấy những nỗi niềm.

...

Như khi xem lại những tấm hình cũ trên trang của một người bạn, dẫu đã xem chúng khá nhiều lần, nhưng lúc nào, tôi cũng nguyên vẹn cảm giác đó. Là chân trần, bước vội vã trong khu vườn thanh xuân, ngắm nhìn quá vãng, nhận rõ phai phôi. "Thăm vườn xưa nhớ ra tàn mùa, đâu còn cành hoa hôm trước..." *

Như khi dạo qua góc phố năm nào, thấy ân hận vì đã bỏ quên cả một vòng tay, bỏ quên những nụ cười, để giờ đã trôi xa như một vầng mây lẻ bạn. Phương nào đó, với một cuộc đời riêng, chúng ta đã không còn có thể chạm vào nhau thêm lần nào nữa rồi nhỉ? Ừ thì, cũng bởi đã quên.

Như khi vô tình bắt gặp đâu đó những mẩu vui, những đoạn buồn của bè bạn đã-từng-gần, mới nhận ra mình cũng vui cùng, buồn chung rất thành thật, dù thì đã xa, đã không còn chia sẻ với nhau như trước. 

Như khi bỗng dưng nghe lại một chương trình radio quen, chỉ đơn giản thế mà cũng khiến tôi nhớ biết là bao những mảnh vụn ký ức năm tháng xưa. Một điệu tình quen cũng đủ cho những câu chuyện đủ màu tâm trạng, những hình ảnh ngỡ mới hôm nào ồ ạt kéo về, làm tôi không sao kiểm soát nổi nỗi phiền muộn hết sức vô cớ và lãng đãng của mình.

...

Nói chung, chỉ một món đồ bạn lỡ bỏ quên trong góc tủ lâu ngày, khi chạm lại, cũng đã gọi dậy mấy thoáng ngùi ngùi. Nói chi, là một phần thời gian mình, một phần đời mình.

Nên, dẫu bình thường hết sức hư đốn vì bỏ quên một cách bạc bẽo bao nhiêu thứ, lâu lâu tôi vẫn cố tìm một nẻo nhớ mà nương theo về. Để hội ngộ, để vỗ về, để được chính quá khứ của mình thứ tha...

...


* lời bài Có lúc - Quốc Bảo.


2 comments:

  1. Như khi vô tình bắt gặp đâu đó những mẩu vui, những đoạn buồn của bè bạn đã-từng-gần, mới nhận ra mình cũng vui cùng, buồn chung rất thành thật, dù thì đã xa, đã không còn chia sẻ với nhau như trước.

    ----> đọc tới đây thì em mắc nghẹn. sao ko vô tình mà mình cứ thế lướt qua nhau.

    ReplyDelete